Thứ Ba, 16 tháng 6, 2009

Những giấc mơ phải gió



Truyện  ngắn

1. Có hơn chín ngàn đêm tôi mơ thấy nàng. Khi nàng chỉ thoáng qua trong giấc mơ phù phiếm nào đó, khi nàng là nhân vật chính trong giấc mơ thật ly kỳ hấp dẫn giật gân kiểu truyện trinh thám An Nam chẳng may tôi đọc được, hoặc một giấc mơ thật ai oán đầm đìa nước mắt, kiểu các vở cải lương ở những đoạn xuống xề.

          Biết làm sao, tôi vẫn yêu nàng vẫn nhớ nàng vẫn thấy nàng, luôn luôn thấy nàng.

          Tôi thấy nàng ngã nhào trước mũi chiếc xe tải rách. Trong khi thằng chó đẻ ấy ( tức là chồng nàng) đứng đực ra, mặt như ngỗng ỉa thì tôi lao tới đấm vào mặt thằng lái xe. Quả đấm mạnh đến nỗi quai hàm thằng lái xe vỡ ra, hắn gục xuống đường nhựa.

          Tôi bế xốc nàng dậy, chửi vung với những ai muốn dính tới nàng. Với bộ ngực đẫm máu nàng, với cái đầu ngẩng cao, tôi chạy.

          Tôi thấy tôi là con đà điểu khổng lồ mang trước ngực con chim non rã cánh, chạy bời bời giữa mênh mông cát trắng mênh mông rừng rậm...Với  tốc độ phi thường tôi lao vào bệnh viện.

          Ngồi thu lu ngoài phòng hồi sức, toàn thân đầm đìa máu nàng và mồ hôi của tôi, thè lưỡi liếm từng giọt mặn, mắt vẫn dán vào tấm kính mờ, tôi hồi hộp đếm từng giây.

          Không có ai kêu gọi hiến máu, tôi đã chờ đợi hàng giờ vẫn không có ai kêu gọi. Các bác sĩ y tá đeo các bộ mặt nghiêm trọng qua lại trước mặt tôi, gặp phải quá nhiều lần câu hỏi của tôi về tình trạng của nàng, họ trở nên cau có giận dữ. Bỗng dưng tôi muốn đấm vào những bộ mặt kiêu ngạo kia.

          Đúng lúc có ý nghĩ ấy, tôi chợt nhớ ra vai trò của mình, đám bác sĩ y tá này đều thuộc quyền quản lý của tôi, chí ít cũng  ở mức gián tiếp. Thời buổi khắc xuất khắc nhập này kiếm được một chức vụ trọng yếu trong Thị xã cũng chẳng lấy gì vẻ vang cho lắm, nhưng bây giờ tôi có thể sử dụng nó để cứu nàng.

           Một nữ y tá chẳng những không sợ hãi, thị còn tỏ ra khiêu khích, nhếch mép cười cái xoẹt, nói cô ta là gì với anh mà anh nhặng lên thế. Tôi muốn cho thị một tát, tất nhiên điều đó đã không xảy ra. Tôi thở hắt vào mặt thị, nói cô không biết tôi là ai à? Nữ y tá cười hé he he, cái kiểu cười đến Phật cũng nổi đoá, nói thưa tôi biết rồi, Thị xã bằng cái nia, ai làm gì sao tôi không biết. Có điều anh vẫn chưa trả lời cô ta là gì đối với anh. Tôi nghiến răng dí ngón tay vào trán thị, nói là vợ tôi, hiểu chưa.

 Kỳ lạ thay, vào thời điểm quỷ tha ma bắt ấy, tôi thấy ngón tay trỏ của tôi đang dí vào trán vợ tôi.

          Tôi trợn mắt ú ớ và bừng dậy. Dưới ánh sáng màu tím nhạt của ngọn đèn ngủ, vợ tôi ngang nhiên phơi bày những vũ khí cần thiết cho các cuộc thi đấu hạnh phúc.

          Thị mở mắt ngáp cái rõ dài, nói anh ú ớ cái gì thế. Tôi mỉm cười nhắm mắt, nói à không, lại chiêm bao một chuyện chẳng ra gì. Thị dịch lại, đặt cánh tay trần mập tròn lên ngực tôi. Tôi biết thị đang muốn cái điều tôi đang chán.

          Tôi ngủ. Thị cũng ngủ. Thị vốn vậy, chưa bao giờ tỏ ra thích thú một điều gì nhưng bất cứ điều có thể tốt cho mình thị đều sẵn sàng đón nhận: những đồng tiền tôi kiếm được bằng xảo thuật, vị trí tôi kiếm được bằng  khéo léo, và dĩ nhiên cả khả năng quyết chiến quyết thắng bẩm sinh của tôi trong các cuộc thi đấu hạnh phúc.

          Tôi không hề ân hận đã cưới thị làm vợ, bởi vì đó là kết quả một cuộc tình không đến nỗi tồi, cũng ai oán đầm đìa nước mắt, cũng ly kỳ hấp dẫn giật gân. Vả, thị thường hoàn thành khá xuất sắc phận sự một đồng chí vợ,  đóng khép háng vô cùng điêu luyện, đàn bà không phải ai cũng có thể biết.

          Thị đã có với tôi hai mặt con. Đứa con gái đầu lòng xinh đẹp quá mức tưởng tượng. Nó có một giọng ca đặc biệt ai oán, có tính bảo tồn văn hoá dân tộc. Chúng tôi vẫn thấy nó liên tục xuất hiện trên ti vi với vai công chúa, lúc này là con của ông vua này, lúc khác là con của ông vua khác. Bất kì vở kịch nào nó cũng yêu một thằng đói rách lầm than, trong khi cha nó ép nó lấy một thằng giàu sang nhưng khốn nạn. Loanh quanh hơn một tiếng đồng hồ, rốt cuộc thằng khốn nạn hoặc chết chém hoặc đi đày, thằng đói rách cưới nó và lên ngôi hoàng đế.

          Thế là tạm ổn, dù lương bổng chẳng ra sao nhưng đã hơn một tá bọn háo sắc lắm tiền, nó vẫn gọi là lũ ngu lâu, luôn sẵn sàng tặng hoa và dắt nó đi nhà hàng.

          Thằng thứ hai đáng ngại hơn. Nó làm ngành y, khổ thay lại có thiên hướng văn chương. Vợ tôi vẫn thở vào thở ra, nói thị vẫn không tưởng tượng nổi chuyện gì sẽ xảy ra khi nó đang cầm dao mổ bụng người, bỗng trong cái đầu rất hạn chế của nó bỗng chập chờn thơ và bướm.

          Đặc biệt nó ăn nói rất lung tung, ngồi đâu cũng chê bai ông này ngu thế này lão kia tham thế nọ, đối với nó phàm là xếp đều là thứ rác rưởi. Dẫu sao tôi vẫn yên tâm, nó chỉ lộng ngôn ở nhà, nơi đám đông ở công sở nó đã gắng công rèn luyện tính điếm, đến nay khả năng điếm của nó bộc lộ khá hoàn hảo. Đã là điếm thì bị người đời khinh bỉ là chắc chắn, nhưng ấm no theo đó mà chắc chắn hơn.

          Tôi không có ý định kê khai lý lịch, sở dĩ phải dài dòng như vậy để bạn đọc yên tâm xác định ngay tôi là một kẻ chẳng ra gì. Dù vậy cũng có một thời tâm hồn tôi chưa hề bị cảm cúm, theo cách nói hiện đang rộn ràng khắp thế giới, một thời tâm hồn tôi chưa bị ô nhiễm môi trường.

          Thời đó tôi yêu nàng.

          Cách nhau mười tám cây số đường rừng đầy mìn claymo, chúng tôi vẫn cố sức gặp nhau, chỉ bên nhau năm phút vẫn cố sức tìm mọi cơ hội ghì chặt vào nhau. Tôi hôn nàng, muôn vàn cái hôn của tôi đã dính mồ hôi khắp cơ thể nàng. Mỗi lần tôi ngập vào nàng, chiến tranh chết đứng, chỉ còn tiếng nàng rên rỉ đừng có con anh nhé, đừng để em có con...

          Lúc đầu tôi tưởng nàng sợ bị kỉ luật, không, một lần nàng áp vào ngực tôi thì thầm, nói em thích có con với anh đi quá đi mất, nhưng em sợ em chết con nó khổ. Tôi rùng mình, trong suốt cuộc chiến tranh tôi trải qua chưa lần nào tôi rùng mình, chỉ trừ có lần ấy.

          Bây giờ mỗi lần tôi mơ thấy nàng ở cái lúc nàng rên rỉ như vậy, tôi lại rùng mình, trán vã mồ hôi.

          Chiến tranh đã đi qua, không đúng, tôi tạm biệt chiến tranh mò về hoà bình, đã ăn nằm với hàng tá đàn bà với nhiều lý do khác nhau nhưng tôi chỉ mơ thấy nàng. Có chín ngàn đêm như thế. Khi nàng là nhân vật chính trong giấc mơ thật ly kỳ giật gân kiểu truyện trinh thám An Nam chẳng may tôi đọc được, hoặc một giấc mơ khác thật ai oán đầm đìa nước mắt kiểu các vở cải lương ở những đoạn xuống xề.

          Sở dĩ một lần nữa tôi buộc phải dài dòng để bạn đọc hòan toàn yên tâm tôi là một thằng chẳng ra gì. Hay học theo lối nói của một nữ vắn sĩ trẻ, sớm nổi tiếng thế giới, vẫn dùng văn mình để nhạo những kẻ đã từng ngủ với mình, có lẽ tôi là sự đính kết vô duyên giữa một trang bất kì trong sách Đạ Đức Kinh của Lão Tử với một trang bất kì trong sách Quan Điểm Không Hiện Thời của Nietzche.

          Ôi tôi ơi! ( Nhại theo thơ bác Điềm và nhạc bác Sơn) Làm sao tôi có thể tin được có đêm tôi đã nhìn thấy tôi lần mò đến nhà nàng. Hơn một tên trộm cấp quốc gia, tôi chui xuống gầm giường, nơi nàng đang ngủ với thằng chó đẻ ấy ( tức là chồng nàng). Nàng đánh mông thật chuyên nghiệp và rên rỉ với hắn, nói đi nói lại đừng có con anh nhé, đừng để em có con...

Như một con chó sắp chết, từ dưới gầm giường tôi tru lên. Nàng kinh hoàng nhìn tôi. Tôi lừ lừ tiến tới nàng, bất ngờ nhổ nước bọt lia lịa vào mặt nàng và bỏ chạy và bừng tỉnh.

 Mặt vợ tôi dính đầy nước bọt.

Thị chồm dậy, gắt anh làm cái gì thế. Tôi vội vàng lấy khăn lau mặt cho thị, nói anh vừa chiêm bao một chuyện thật gớm chết đi được. Lập tức thị chồm dậy, nói chuyện gì chuyện gì.Tôi nói à không, một chuyện tầm phào.

Thị nhìn tôi hồi lâu, bất giác thở dài, nói dạo này anh chiêm bao, mê sảng luôn luôn. Tôi cười nhạt , nói họp hành kinh quá, thần kinh căng thẳng thành ra thế. Thị lắc đầu, nói anh nên cẩn thận, tìm cách nào, không thì nguy lắm. Tôi lại cười nhạt, vuốt ngực thị cái, véo mông thị cái nữa  nói chuyện gì. Thị lại cười như mếu, cái miệng trề ra, nói chuyện gì, biết rồi còn hỏi.

À, vụ án một ngàn nấm giả, cả nước ai không biết.

Thị lo lắng là phải, nếu nàng là thị chắc nàng cũng lo lắng cho tôi như thị thôi. Tôi dám chắc thị yêu bản thân tôi nhiều hơn những gì tôi có và đem về cho thị, dù thị đương nhiên là một ả tham lam.

Thị lo lắng vì biết rõ đây là chuyện hệ trọng. Hệ trọng không phải chỉ vì nhà nước đã mất đi món tiền khổng lồ cho việc qui tập mộ liệt sĩ, cái chính là bao nhiêu năm nay cứ đến ngày lễ tết, hàng chục ngàn người đã thắp hương quì lạy, kính cẩn nghiêng mình trước những nấm mộ xương động vật.

Thị bỗng kêu lên ôi giời ơi sao khổ thế này, tôi chồm lên thị, tính bịt miệng thị bằng khoái lạc, thị đẩy tôi ra, khép đùi nằm nấc nấc.

Biết thị đang khóc, tôi nhắm mắt ngủ liều. Đàn bà thường giải quyết chuyện hệ trọng bằng nước mắt, không việc gì phải dỗ dành. Tôi cố ngủ.

Hình như tôi đếm đến tám ngàn chín trăm hai mươi sáu thì thiếp đi, hình như tôi có nói mớ lụt thì lút cả làng, và thị có la lối gì trong đêm. Tôi không biết, khi không còn cách gì để biết thì tốt nhất không cần biết nữa...

 


2. Tôi cố gắng bận rộn với những giấc mơ gặp nàng. Tâm hồn dễ cảm cúm của tôi thường vẫn gặp may.

Tôi gặp nàng ở chân đồi 214, lần này nàng “đang bị”, không sao, tôi say sưa oanh tạc vùng trời của nàng, mải mê hai núm vú nhỏ xíu hồng tươi thơm thơm mùi trinh nữ.

Nàng vò nát tóc tôi, hỏi đi hỏi lại ai đã cho tôi cái lược dắt ở túi. Tôi nói anh làm tặng em chứ ai cho, nàng cú đầu tôi cái, nói em chả tin, nàng nào cho anh thì khai ra mau lên. Tôi cố gắng dùng lưỡi chứng minh với ngực nàng, nàng run lên, rồi khóc. Tôi biết nàng thương tôi đã  rủi ro gặp nàng vào lúc nàng “ đang bị”.

Tôi hôn và nói không sao, hôn và nói không sao, hôn và nói không sao, đến cao điểm hưng phấn không được giải toả tôi cắn đứt tung sáu chiếc cúc áo của nàng. Những chiếc cúc màu đỏ , nhỏ xíu như những hạt dưa.

Nàng kêu lên đứt hết cúc áo em rồi... làm sao em về đơn vị.. Tôi ngồi ngẩn tò te. Nàng cú đầu tôi, nói anh hư lắm...Tôi ngẩn người nghĩ mãi không ra làm thế nào để khâu lại những chiếc cúc áo cho nàng. Nàng cười rích rích, nói ngốc lắm, chiến tranh có nghìn cách nói dối, biết yêu thì phải biết nói dối chứ. Tôi vẫn ngẩn tò te.

Nàng lại cười rích rích, dúi chiếc cúc vào tay tôi, nói cầm lấy một chiếc cúc làm kỉ niệm, em đổi chiếc lược đuya ra của anh đấy. Rồi nàng ra về với một đống cây dây rừng chằng chịt quanh người, vừa đi vừa cười rích rích, nói em đã sáng tác được chuyện đứt cúc áo cho thủ trưởng em nghe rồi, hay cực, ke ke ke.

Tôi để chiếc cúc áo của nàng dưới đáy ba lô, đinh ninh đấy là kỉ vật tuyệt vời nhất của tôi trong chiến tranh. Ba ngày sau tôi đánh mất chiếc cúc trong một trận pháo bầy.

 Trận pháo bầy đã làm tôi trọng thương, ngay lập tức được chuyển về tuyến sau, kể từ đấy tôi không bao giờ gặp được nàng nữa, không bao giờ. Tuy vậy tôi vẫn gặp nàng trong chín ngàn cơn mộng mị, chỉ chiếc cúc là vĩnh viễn biến mất.

Thế mà không.

Tôi thay áo, rút giấy tờ ra khỏi túi, chiếc cúc bỗng hiện ra trước mặt tôi. Nó đây rồi, chiếc cúc màu đỏ, nhỏ xíu như hạt dưa. Tôi kêu to nó đây rồi, nhảy lên hét lên nó đây rồi, nhảy lên nhảy lên hú lên hú lên nó đây rồi, chợt vấp ngã và bừng tỉnh. Không phải, tôi đã ngồi dậy từ lúc nào, đang chằm chằm nhìn giọt trinh tiết của cô gái mười sáu tuổi, món hàng qua đêm thằng Bốn mua tặng tôi.

 Cô gái hốt hoảng vùng dậy, che qua quít bộ ngực non, nói anh làm gì mà hú hét ghê thế. Nó gọi cái thằng bằng tuổi cha nó bằng anh nghe ngon trớt. Tôi móc tiền đưa cho nó, nói cô đi đi. Nó ôm cổ tôi hôn đánh chút, cố tình dí bộ ngực non vào mặt tôi, nói không mừ không mừ, anh Bốn nói em phục vụ anh suốt đêm mừ.

Hai cái núm vú nhỏ xíu hồng tươi thơm thơm mùi trinh nữ quệt qua quệt lại trước mũi làm tôi bỗng nổi khùng, nói cô đi đi. Cô gái tròn mắt ngạc nhiên, cái háng trắng nhỡn xoè ra khép lại, nói anh đuổi em thật à, cái háng trắng nhỡn lại xoè ra khép lại, nói em thích anh nắm mừ, yêu em nắm mừ, nàm đi nàm đi. Thốt nhiên tôi buồn nôn, ôm bụng quằn quại, hét lên cô đi đi, cô cút đi. Cô gái sợ hãi đi ra, để lại mình tôi với giọt trinh tiết.

Thằng Bốn từ phòng bên nhào sang, nói hai giờ sáng rồi, anh còn kêu ai ầm ĩ thế. Tôi cười nhạt, nói à, chiêm bao gặp bạn cũ. Thằng Bốn không nói gì, xốc ấm trà, nói có lẽ anh lo lắng quá, tâm thần bất ổn. Đừng sợ, cứ để đấy em lo. Nghe cái giọng véo von của hắn, tôi nổi cáu nghiến răng, nói sợ cái con cặc.

Thằng Bốn im lặng, tôi cũng im. Chưa bao giờ tôi văng tục với thằng Bốn. Hắn là đệ tử ruột, đệ tử xanh cỏ đỏ ngực, để tử trăm phần trăm, đệ tử chùm khế ngọt... Vậy mà hắn đã hại tôi cái việc chết người.

Thằng Bốn đã tổ chức ăn cắp hai trăm nấm mộ liệt sĩ ở một nghĩa trang, chia mỗi mộ thành năm bảy gói, nhét xuống một ngàn mộ giả kia. Thằng chó chết làm xong mới báo, buộc tôi phải im lặng.

Tôi muốn đấm vào mặt thằng Bốn cho tan thành năm bảy mảnh, đấm nát mặt hết một trăm hai chục đứa đã cùng hắn làm cái vụ chết người kia. Tôi nhìn hắn... hắn nhìn tôi, tôi trợn mắt... hắn trợn mắt, tôi nghiến răng... hắn nghiến răng... A, thằng này láo, tôi tung người tương vào mặt hắn một quả đấm.

Choang!

Tấm cửa kính hai buồng vỡ tan, tay tôi nát nhừ đỏ máu. Thằng Bốn giật nẩy người, lao đến đỡ tôi, nói anh tính tự sát hay sao. Thì ra tôi đấm tôi. Chà, máu ra nhiều quá.

Ba ngày sau, từ Sài Gòn trở về, đúng chín giờ đêm tôi bị bắt. Rủi ro quá đi mất, tôi bị bắt đúng lúc thằng con trai thứ hai của tôi vừa đọc xong bài thơ tỏ tình với cô gái nó vừa phẫu thuật thành công, cả nhà đang xem đoạn kết vở kịch gì đó tôi không nhớ tên nữa, chỉ nhớ đến đoạn thằng đói rách đã cưới con gái tôi và lên ngôi hoàng đế.

Tôi bị đẩy lên xe bịt bùng, vợ tôi hét lên một tiếng rợn người, ngã lăn quay dưới chân mấy viên cảnh sát. Tôi ôm mặt cúi đầu, cố gắng không nói gì không làm gì không nghĩ gì.

Xe chạy, tiếng xốc nặng và trầm, không cách gì không nghĩ được. Có thể án chung thân, có thể án tử hình.

Thế là hết...ối tôi ơi!

Giá tôi được chết ba ngày sau khi cắn đứt sáu chiếc cúc áo của nàng, sao tôi không chết mà chỉ bị thương thôi nhỉ. Chết lúc đó thật tuyệt vời, bởi vì một tháng sau nàng cũng chết vì một trận bom khác cách suối Mil, chỗ tôi ở, không đầy mười tám cây số đường rừng.

Thật ra tất cả những giấc mơ tôi gặp nàng đều phù phiếm, kể từ đây có thể tôi được gặp nàng thật, chỉ sợ linh hồn những cái chết khác thời sẽ không được gặp nhau.

Thằng Bốn bỗng hiện ra trước mắt tôi, hắn báo đã xử lý thành công tốt đẹp việc chia chác hai trăm mộ liệt sĩ cho một ngàn mộ giả. Chỉ có một liệt sĩ gái thôi anh ạ, hắn nói.- Sao biết, tôi nói.- À, một chiếc lược đuya ra và năm chiếc cúc màu đỏ. Chỉ con gái mới xài cúc màu ỏn ẻn vậy thôi, hắn nói và cườì sằng sặc.

 Tôi xốc ngược cổ áo thằng Bốn lên, nói mộ ấy ở đâu. Hắn lại cười sằng sặc, nói chia chác tùm lum, biết chỗ nào nữa anh...

Thế là hết.

Không còn cách gì có thể gặp nàng nữa, nàng đã bị chia năm xẻ bảy, linh hồn nàng đã bị đày đi ba chốn bốn nơi. Cái mặt thằng Bốn đang cười sằng sặc bỗng phồng to như cái mâm bỗng dúm lại như cái đít bát lại bỗng phồng to như cái mâm.

 Đồ chó đẻ!

 Tôi gầm lên và sực tỉnh.

Viên trung sĩ cảnh sát hơi ngạc nhiên, nói anh chửi ai thế. Tôi bíu vào thành xe thở dốc, cố gắng thật bình tĩnh, nói à không, tôi chửi tôi.

Viên trung sĩ cảnh sát mời tôi điếu thuốc, y tự tay châm lửa cho tôi, nói hút một điếu cho nó tĩnh tâm. Tôi hít lấy hít để cái thứ thuốc lá Mart khai mù của xí nghiệp thuốc lá Mart, thằng Liên chưa gây dựng đã sập tiệm. Viên trung sĩ ái ngại nhìn tôi, nói anh nói chơi vậy chớ từ cổ chí kim có thấy  ai chó đẻ ra đâu.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét