Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2009

Chín khúc buồn thiu



1. Lâu lắm rồi mới hành phương nam. Một mình què quặt đi xa vừa lo vừa có chút gì tủi thân. Xuống sân bay không ai đón. Một mình khập khểnh kéo va ly đi trong nhà đợi, buồn thiu. Xưa đi đâu, đến cái là có 5 bảy người bạn đón chào, vừa xuống ga là kéo nhau vào nhà hàng ngay, đập phá say sưa. Nay thì không còn nữa. Cũng tại mình không muốn báo cho ai, vả có báo cũng không ai đến. Bạn bè mình già cả rồi, mệt mỏi cả rồi, không còn sung sức như xưa nữa. Cũng bia, cũng rượu, cũng gái gú nhưng nó diễn ra chậm chạp, uể oải. Đến cái tuổi phải cố lắm mới ngồi được với nhau, ôi buồn.


2. Tối đầu tiên chỉ có mình, Thanh Vân, Công Ninh ngồi với nhau bên vỉa hè đầy mưa. Lần đầu tiên thấy cơn mưa sài gòn kéo dài hơn hai tiếng. Những câu chuyện rời rạc, nhạt nhẽo, mệt mỏi. Vẫn quí nhau thôi, yêu nhau thôi nhưng tuổi tác đã làm cho nhiệt huyết nguội dần đi. May có ba cặp đùi trần các em chân dài phim Tuổi yêu, những nụ cười vờ vĩnh yêu thương, vờ vịt kính trọng, vờ vịt thần tượng của các em cũng làm cho mình đỡ đi phần nào tủi thân. Biết chúng nó chỉ coi mình là thứ vứt đi nhưng chúng nó cố làm cho mình vui cũng quí hoá lắm rồi.


3. Uống rượu say, bò về phòng, nằm buổn. Có tiếng gõ cửa. A, khách sạn này cho gái vào! Mở cửa thấy hai em, ngon lành, bụng mừng thầm. Không ngờ chúng nó thấy mình vội vàng cúi đầu chào lễ phép: con chào bác! Rồi vội vàng ngoảy đít ra đi. Mình đứng cười chảy nước mắt, thời trai trẻ của mình đã chết rồi, chết thật rồi. Hu hu.


4. XT hẹn mình đến một quán nghèo, cô ta biết tính mình không thích ngồi nơi sang trọng. XT đi một meczedez đến, cầm tay trái mình mân mê, khóc, nói: Em chưa thấy anh ác với ai bao giờ, sao trời hành anh thế này? Ngồi với nhau, uống, nhìn nhau rưng rưng hơn hai tiếng. Rồi XT đi, nhắn tin không đáp, gọi điện không nhấc máy. Ừ thôi, thà quên nhau đi, nhớ nhau thêm khổ, đúng không em?


5. Xem kịch thấy thương Thành Lộc quá. Nó cũng già rồi, kiệt sức rồi. Thấy nó ráng vùng vẫy trên sàn, cố mua lấy tiếng cười thiên hạ mà thương nó quá. Mình cũng già rồi, kiệt sức rồi, giống nhau cả thôi. Hu hu. Ngồi ăn cơm với nó. Nó nói còn mình uống, mình uống nó nói, đến chiều tối vẫn mình uống nó nói, nó nói mình uống. Nó nói để quên, mình cũng uống cũng để quên. Sắp hết thời vang bóng rồi, cả hai đều biết nhưng chẳng biết làm thế nào, hu hu.


6. Uống cà phê với Vinh Sơn. Nó bảo phim Trăng nơi đáy giếng làm kì khu lắm, tốn kém lắm. Làm xong thì ngồi sợ Lê Ngọc Minh bắt cắt một cái thì chết. Lại phải đi Pháp làm lại hoà âm, mất chừng 2 tỉ, tiền đâu. Cứ ngồi với nhau như thế đến trưa, cả mình và nó không ai muốn mời ai một ly bia. Không phải không quí nhau, mà chán cái sự đời. Cứ nhớ đến Lê Ngọc Minh lại chán không muốn làm gì nữa, kể cả uống với nhau một ly bia. Ô, hay chửa?


7. Nguyễn Nhật Ánh lúc nào cũng là một người bạn dễ chịu nhất. Cái thằng văn hoá chu toàn đến nỗi chưa bao giờ nói hớ một nửa câu để người khác phải mếch lòng. Nó thấy mình đang buồn, bèn đem chuyện bóng đá ra nói, nói mãi không thấy mình hưởng ứng, lại đem chuyện gái ra để mua vui. Thấy nó đang cố gồng lên bàn cái đề tài nó không hề thành thạo mà thương nó qúa. Mình ăn hết tô mì quảng quán Đo Đo của nó rồi về. Nó cầm tay mình nói: Lập hồi này sao vậy? Mình không trả lời vì mình bíêt nó thừa sức trả lời câu hỏi này rồi.


8. Mình với Lê Hoàng, Huy Đức ngồi với một người đẹp. Thực ra cũng không đẹp lắm nhưng lại quá nổi tiếng về sự đẹp, chỉ cái miệng tươi không chịu được, cứ muốn cắn vào môi nó một phát. Ba thằng tranh nhau ba hoa, tranh nhau trổ tài sự sắc sảo, thông minh và dí dỏm. Khốn nạn. Nó kiên nhẫn ngồi nghe hơn hai tiếng rồi chào các anh rồi ngoảy đít đi. Minh nói với hai thằng: Tóm lại nó là cái đéo gì mà tụi mình phải hao hơi tốn sức thế nhỉ? Lê Hoàng ở nhỉ rồi cười ha ha ha. Không mấy khi thấy Lê Hoàng cười to kiểu nhà quê như thế.


9. Hồng Ánh đưa mình ra sân bay, cứ nhắc đi nhắc lại: Ra Hà Nội cái là anh vào viện khám ngay nhé, khéo không hoại thư thì chết. Mấy ngày ở Sài Gòn nó chăm sóc mình còn quá em gái chăm anh trai. Mình ngồi uống đâu cũng thấy nó nhắn tin: Anh uống ít thôi nhé, cứ sáng ra lại thấy nó nhắn tin: Tối qua anh có ngủ được không? Mấy đứa tốt như thế trời lại bắt phải cay cực, bất hạnh. Ngoài đời ai cũng tưởng nó sướng lắm, không ai biết nó khổ tâm vô cùng. Mình vào cửa sân bay, nó đứng nhìn theo. Thấy mình khập khiểng kéo cái va ly nặng trĩu chắc nó thương lắm. Nhưng mình không ngoảnh lại, không một lần ngoảnh lại.


Chào Sài Gòn nhé, lần này vào sao buồn thế

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét