Chiều nay moi tủ tìm mấy bài sân khấu cho cái Nhàn, tìm mãi không ra lại thấy bài phóng sự Xóm bảy vợ của mình.
Nhanh thật, mới đó đã ngót nghét 20 năm.
Hồi mới làm Cửa Việt, toà soạn đóng ở Thị xã Quảng Trị. Thằng Dục, thằng Hoan nói: Dưới Hải Lăng có ông 7 vợ, lập thành một xóm gọi là xóm 7 vợ. Nghe hay, đi với chúng nó liền.
Hoá ra có cái xóm bảy vợ thật, ở làng Câu Nhi, cuối huyện Hải Lăng, giap ranh với đất Thừa Thiên, cách đường quốc lộ không đầy cây số. Mình qua lại đây cả trăm lần mà không hề biết.
Hoá ra anh Xuân Đức viết tiểu thuyết Tượng đồng đen một chân, kể một ông thầy lang cua cả 7 chị em làm vợ, là từ cái xóm này đây.
Hồi đó ông Trần Chu mới 60 tuổi, nghe nhà báo đến thích lắm, ngồi kể vanh vách cả buổi chiều.
Hoá ra cái tên Xóm bảy vợ là có từ thuả ông mới có 7 vợ.
Thực sự ông có 14 vợ, 7 vợ ở xóm này, 3 vợ ở Đông Hà, 2 vợ ở Đà Nẵng, 1 vợ đi Mỹ, còn 1 bà ốm đau đã chết.
Ông có 6o chục đứa con, 123 cháu. Quả là đại đội con, tiểu đoàn cháu.
Ông dắt 3 thằng đi từng nhà chỉ các bà vợ, nói cườioang oang: mụ ni tui cua ở... mụ ni tui cua ở.. Các bà đều đã già, ai trông cũng lam lũ, xơ xác, nhưng hồi xưa chắc ngon, ít nhất cũng phong nhũ phì đồn.
Mình hỏi các cô biết bác đã có nhiều vợ vẫn về với bác à? Ông nói về chớ. Thằng Dục nói họ vẫn yêu bác như thường? Ông nói yêu chớ, không yêu răng về.
Cái xóm này vào thời kì cao điểm lên tới 11 bà. Mình hỏi nhiều thế sao bác đủ sức nộp thuế cho hết? Ông nói được chớ, gấp đôi cũng được. Ba thằng trợn mắt thề lưỡi.
Thằng Dục nói bác làm sao tài vậy, kể chúng cháu nghe với. Ông cười hè hè nói thì cứ tụt quần ra mần thôi, khó chi.
Ông kể ông ở nhà riêng, không ở chung với bà nào, cứ nửa đêm, đợi con cháu ngủ là ông xách quần đi hết nhà này sang nhà khác, hết 1 vòng đến 3 giờ sáng. về uống vài chén rượu lại xách quần đi một vòng nữa, rồi ngủ đến 8 giờ sáng mới ra đồng.
Ông kể đôi khi cao hứng ông kêu ba bà tới mần một lúc, bà nào cũng no đủ, không bà nào thắc mắc.
Thằng Hoan nói nhưng các cô ở gần nhà nhau làm sao mà đoàn kết? Ông nói đoàn kết chơ, bà mô kêu ca ghen tuông, tui đè cổ mần cho cả đêm, trợn mắt ra, sau không dám kêu ca nữa.
Ba thằng chắp tay vái ông: sư phụ! Sư phụ!
Mình về viết một bài phóng sự dài, thêm muối thêm ớt, nổi tiếng khắp tỉnh, lan ra cả nước. Nhiều báo trong nước đăng lại, ti vi nghe tiếng xách máy về quay.
Ông sợ quá, sợ bị coi là đa thê, vi phạm pháp luật bị công an bắt. Không biết có ai doạ, ông hớt hãi tìm về Thị xã gặp mình, khẩn khoản nhờ anh đính chính lại cho, không chết tui. Mình nói ai bắt cứ bảo cháu, giám đốc sở công an Trương Hữu Quốc là bạn cháu mà, bác khỏi lo đi.
Ông vẫn không tin. Mình giả vờ gọi điện: anh Quốc à, trường hợp ông Trần Chu các anh xử lý thế nào?... Không xử lý gì cả à?.. Vâng cảm ơn anh.
Nghe vậy ông mừng lắm.
Mình nói đáng lẽ tỉnh phải khen thưởng bác. Bác quản lý cả cái xóm nhiều vợ, đông con, lắm cháu, bao năm rồi không có chuyện gì xảy ra là rất tài. Nhiều nhà một vợ hai con, đúng pháp luật, lại cãi nhau đánh nhau suốt ngày.
Ông cười ngượng nghịu nói tài cán chi anh, trăm sự nhờ vào con cặc tui cả thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét