Thứ Sáu, 19 tháng 6, 2009

Chẳng biết vui hay buồn



Những ngày đầu mới vào lính mình đóng quân ở Sơn Tây, cách thị xã Sơn Tây chừng 7,8 cây số. Đợt huấn luyện mình chẳng có gì nổi trội, trừ bắn súng ra, môn nào cũng trung bình.


Kém nhất là môn ném lựu đạn, suốt cả kì huấn luyện chưa một lần mình ném trúng đích. Riêng bắn súng thì hết chê, ba phát 30 điểm thường xuyên, thi thoảng mới 28, 29 điểm. Tóm lại thỉnh thoảng mới được C trưởng khen, còn lại đêù bị chê ròng.


Thế mà trong tiểu đội thằng nào cũng nể mình, nói gì chúng nó cũng nghe. Mình không phải tiểu đội trưởng nhưng mặc nhiên là tiểu đội trưởng, kể cả thằng tiểu đội trưởng nó cũng nghe mình răm rắp. Không hiểu sao, có lẽ vía mình át hết vía chúng nó.


Cả tiểu đội trú quân tại nhà mẹ Cà. Mẹ cũng thương mình nhất, lúc nào mình tập về cũng kéo mình ra sau hồi dúi cho mình một cái gì đó để ăn. Cạnh nhà có cô Lan 22 tuổi, thích mình lắm. Hễ thấy mình là cô lấy hòn sỏn ném một cái rồi ngoảy đít chạy, vừa chạy vừa cười.


Nhưng mình không thích cô Lan. Một là cô không đẹp, hai là đã có chồng, ba là mình đã đánh đu với 3 cô trường trung cấp thương nghiệp đủ mệt rồi, đang tính thảy đi một cô mà chưa biết làm thế nào.


 Một tối mình đi chơi với em Mi về, thấy cô L đứng chờ đầu ngõ, gọi: anh Nập! Mình quay lại, cô ta ôm chầm lấy nấc lên: Em tội nắm anh Nập ơi! Hóa ra hoàn cảnh cô này tội thật. Lấy chồng 4 năm không có con, gia đình chồng bảo điếc, chửi bới khinh rẻ, đuổi về nhà ba bốn lần, cô phải khóc lóc xin ở thêm 2 năm nữa, nếu không có con thì cô sẽ ra đi.


Cô bảo không có con là tại chồng chứ cô vẫn bình thường. Cô đề nghị xin mình một đứa con. Mình hứa sẽ giúp đỡ, nhưng không ngủ với cô mặc dù cô rất muốn. Tối về mình họp tiểu đội lại, nói tình hình như thế, thằng nào muốn giúp cô ta không? Cả tiểu đội nhìn nhau rồi nhìn mình.


 Mình tưởng chúng nó ngại, nói: hoàn cảnh người ta thương tâm thế, chúng mày không muốn giúp à? Thằng Tí nói: Tâu có ( thằng Tí nói âm đ ra âm t). Mày cử ai thì cử chứ chúng tao thằng nào không muốn. Cả lũ lúc đó mới ồ lên đúng đúng, mình nhẹ cả người.


 Mình cử thằng Thanh, không phải vì mình quí nó, thiên vị, mà vì thằng này bác sĩ, nó biết tính toán ngày tháng để chóng có con. Thắng Thanh sướng quá nhảy cẩng, hú lên một tiếng như bò rống.


 Từ đó tối nào cũng vậy, cứ đến 10h 30 là nó cắp nilon ra đi. Thằng Tí tức mình lắm nói tao ăn ở với mày có đến nỗi nào sao mày cho thằng Thanh tịt một mình? Mình dỗ nó, nói: được rồi sau 3 tháng nếu con Lan không có con với thằng Thanh thì tao cử mày.


Chẳng dè được 2 tháng thì cô Lan trúng thai, cũng là lúc đơn vị được lệnh chuyển quân, tiểu đội có 9 thằng tản ra tám hướng, chỉ thằng Tí là cùng đơn vị với mình. Suốt ba tháng ở Qủang Ninh mình kiếm được ối cô, thằng Tí vẫn không kiếm được cô nào, thỉnh thoảng lại túm áo mình năn nỉ: mày kiếm em nào cho tao tịt với. Nhưng mình không kiếm được cô nào hoàn cảnh như cô Lan, đành chịu.


Ba năm sau tình cờ quay lại Sơn Tây, gặp cô Lan ở chợ, cô vứt rổ rau nói: anh chờ em tí rồi tất tả chạy về nhà bồng thằng cu chạy ra. Thằng cu thật kháu, giống thằng Thanh y chang.


Cô Lan nói đi nói lại ơn anh Nập nắm nắm. Đời mình chưa có ai cảm ơn mình rối rít như thế. Thằng Thanh, thì đã chết ở biên giới Tây Nam rồi. Cô Lan biết tin, lén để tang Thanh 1 năm.


Chiều nay uống bia Vân Hồ một mình bỗng gặp cô Lan Lúc đầu mình không nhận ra, cô nói mãi mới nhớ. Cô bây giờ già quá, hom hem, tóc bạc. Mới hơn 5 chục tuổi sao mà già thế.


 Cô nói sau đó thằng chồng em cũng biết, nó đuổi em ra khỏi nhà. Mình nói bây giờ em ở với thằng cu, hay lấy chồng mới? Cô nói gái chửa hoang, chó nó thèm lấy em. Thằng cu cũng không ở với em. Mình hỏi sao thì Lan khóc nghẹn nói: con em hết vô tù lại ra tù anh ơi. Ba chục tuổi đầu vào tù 11 lần, toàn tội ăn cắp thôi.


Cô Lan khóc một hồi rồi nói: biết thế ngày xưa em không nhờ anh có phải hay hơn không. Mình nghẹn đắng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét