Mình về quê, ăn chơi nhảy múa cả tuần, thỉnh thoảng nhảy vào blog re còm chứ không lướt mạng, nên chẳng biết chuyện gì. Ra Hà Nội vào blog Ngô Minh mới biết nàng Đào Kim Hoa đạo thơ Hửu Thỉnh, Lò Ngân Sủn tại Festival thơ quốc tế Đài Bắc, ngao ngán hết nỗi.
Mình gõ google ba chữ Đào Kim Hoa một phát, chỉ trong 0,31 giây có đến 3.850.000 kết quả, thất kinh. He he em béo này bây giờ nổi tiếng ghê. Blog anh Tạo ( Nguyễn Trọng Tạo) có nói ở Đài Bắc khi em béo dự Festival thơ có đến bốn chục ngàn trang website nhắc đến ba tiếng thiêng liêng ba tiếng ngọt ngào Đào Kim Hoa ôi Đào Kim Hoa, chết cười.
Hi hi chẳng biết làm thơ khi nào mà nổi như cồn. Bên Đài Bắc người ta chỉ biết có bốn nữ nhà thơ Việt đó là Xuân Quỳnh, Bà huyện Thanh Quan, Hồ Xuân Hương và Đào Kim Hoa ha ha ha.
Việc em béo vào Hội nhà văn cũng đã xôn xao một thời. Em được giới thiệu vào Hội ở Ban dịch thuật. Cả hội đồng dịch thuật ngơ ngác chẳng biết em này dịch cái gì mà đòi vào Hội nhà văn. Còn nếu kết nạp thông ngôn vào Hội nhà văn thì phải kết nạp chừng năm bảy ngàn người chứ chẳng riêng gì em béo đâu.
Thằng Thái ( Hồ Anh Thái) nói nếu có hội thông ngôn thì em béo cũng không chắc được vào, đừng nói Hội nhà văn. Hôm uống rượu tại nhà bà Thái ( Nguyễn Thị Minh Thái) nó kể có hội nghị hội thảo gì đó ở Hội nhà văn, cả tây lẫn ta đông lắm, đến giờ làm việc em béo chạy ra hành lang tay vẫy miệng nói gâu gâu, gâu gâu. Chuyện này thằng Thái đã viết ở báo Tiền Phong.
Năm 1994 hay 1995 gì đó, anh Tường ( Hoàng Phủ Ngọc Tường) được Hội nhà văn mời đến dự gặp gỡ các nhà văn Việt- Mỹ. Tan họp anh đi ra mặt mày nhăn nhó kéo tay mình, nói cái cô beo béo trăng trắng thâm thấp là đứa mô rứa. Mình hỏi răng, anh nói Hội Nhà văn hết người hay răng mà tuyển mấy đứa phiên dịch tào lao.
Mình lại hỏi răng, có chi anh nói nghe nào. Anh nói các nhà văn Việt- Mỹ chuyện trò vui vẻ lắm, đến đoạn đọc thơ giao lưu, một ông nhà thơ ta đọc câu thơ hoa súng mọc trên hồ tím sáng, cô ni dịch hoa súng ( water lily) là gun flower.
Thông ngôn kiểu đó mà được vào Hội nhà văn, trở thành nhà dịch thuật mới tài. Đoàn Tử Huyến hồi đó ở Ban dịch thuật, nói em béo bỏ phiếu hai lần cả hai lần đều chưa quá bán, thế mà Ban chấp hành vẫn quyết cho em béo vào Hội được thì lạ quá.
Vào được Hội, trở thành nhà dịch thuật, làm đến phó ban đối ngoại Hội nhà văn, oách thế vẫn chưa đã, em còn muốn trở thành nhà thơ danh tiếng tại festival danh tiếng, có cả nhà thơ đạt giải Nobel năm 1992 là Derek Walcott về dự, nghĩ mà thất kinh.
Em trả lời phóng vấn nói em đi với tư cách cá nhân chứ Hội nhà văn không cử đi, lại càng kinh khủng khiếp. Mình ở sát nách em, hằng ngay vẫn thấy em mủm mĩm núng na núng nính vào vào ra ra Hội, còn chẳng biết em là nhà thơ thế mà tận Đài Bắc xa xôi người ta biết tên em, mời đích danh em, thật sợ quá đi mất.
Đọc báo vừa thương vừa giận em. Bác Hồ dạy tuổi nhỏ làm việc nhỏ, em toàn ưa to, toàn những việc ngoài sức em cũng cứ liều, ôi liều quá liều quá.
Tất nhiên không làm thơ được thì phải thuổng thơ người khác rồi, đi dự festival thơ lại không mang thơ theo thì đi làm gì. Nếu đến đó rồi bảo tôi không có thơ phải mang thơ người khác thì chắc chắn người ta đuổi về thẳng cánh. Thành ra em có bảo thơ anh Thỉnh, anh Sủn là thơ em cũng là chuyện đương nhiên, chối cãi làm chi người ta thêm ghét em béo ơi.
Em đã cả gan ghi thế này cơ mà, ghê không:"am hiểu sâu sắc về văn học Việt Nam và các nhà văn Việt Nam (“She knows very well about Vietnam Literature and its Creative Body”). "Hiện nay Đào Kim Hoa đang là biên tập viên Báo Văn Nghệ" (“Now Dao Kim Hoa works as an editor for the Vietnam Literature Review”)... Tóm lại đã cả gan ghi những thứ em không có, không biết thì hà cớ chi không thuổng được thơ người khác, em nhỉ.
Có điều đạo gì mà dốt thế không biết, ai lại chọn mấy bài thơ nổi tiếng của hai ông nhà thơ nổi tiếng."Thư mùa đông" và "Thơ viết ở biển" của Hữu Thỉnh, "Người đẹp" và "Đứng trước em" của Lò Ngân Sủn đến con nít chúng nó còn biết. Chắc là em tin dân Đài Bắc chẳng ai biết văn Việt là cái gì, còn mấy ông nhà văn Việt hầu hết đều mù tịt tiếng Tàu, người ta có phơi ra cả mớ chữ Tàu ra trước mặt thì mặt ngệch như ngỗng ỉa, nhăn răng cười vô tư, biết gì.
Em nói ban tổ chức nhầm mà em thì không biết tiếng Tàu. Nói chi rứa em. Thế nếu em ghi dưới bài thơ tác giả là Hữu Thỉnh, là Lò Ngân Sủn thì mấy ông Tàu cũng đọc ra là Đào Kim Hoa sao?
Hi hi. Giấu đầu hở đuôi, em đã ghi trong lý lịch tự giới thiệu mình với Ban tổ chức như thế này cơ mà: người sáng tác thơ, viết tiểu luận, tản văn, nghiên cứu văn hóa các nước...." ( "She had writen some poems, essays, articles, cultural research of other nations"). Bút sa gà chết, biết cãi thế nào đây, hi hi.
Nếu nhầm thì chắc em béo nhầm thôi, bệnh vĩ cuồng ắt phải nhầm thơ người khác ra thơ mình, đừng nói Ban tổ chức nhầm mà người ta kiện cho bỏ mẹ.
Cũng giống như em béo đã từng “nhầm” giá vé máy bay mua cho 5 nhà văn đi Ba Lan, bỏ túi hai chục triều đồng ngon ơ. Chuyện này anh Tạo ( Nguyễn Trọng Tạo) anh Kha ( Nguyễn Thụy Kha) thỉnh thoảng rượu say vẫn cằn nhằn mẹ sư bố em béo, mình bắt được tay vay được cánh hẳn hoi mà em còn chối bai bải, huống hồ cái chuyện đạo thơ.
Còn nhớ ngày xưa anh Chính Hữu còn làm phó tổng thư ký phụ trách Đảng Đoàn, có người đề nghị giới thiệu em béo vào Đảng, ông đã nghiêm mặt, đập nhẹ bàn dằn giọng, nói tham! Đỗ Chu cười khì khì, nói anh ơi nó tham thì mới kết nạp nó vào Đảng để Đảng trị cho bỏ mẹ nó đi.
Ừ mà thôi, tham cũng là bệnh tật của đàn bà, huống hồ em lại ở cái nơi nhặt nhanh mấy cái danh hão dễ như trở bàn tay, dại gì em không nhặt. Nhưng mà phải biết dừng, ai lại đi tham dại tham dột, lấy thơ của xếp cũ xếp mới làm thơ của mình để phút chốc nổi tiếng như cồn, thế thì bỏ mẹ em rồi, ôi em béo ơi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét