Hi hi không ai biết mình đã từng làm đại ca trong giới giang hồ ở Quảng Ninh. Chuyện thật như bịa đối với một thằng đến miếng vỏ khoai cũng không biết lại làm đại ca một băng giang hồ khét tiếng khu Mông Dương.
Xưa, cũng vì không biết đánh nhau mà mình chịu nhục với người yêu. Năm thứ 3 Bách Khoa chở em xinh tươi nhất khoa sử năm thứ nhất Đại học tổng hợp đi chơi, tất nhiên bằng xe đạp của thằng Tuất, nịnh nọt cả tuần nó mới cho mượn một buổi.
Một thằng đèo bồ đi qua mình, cô bạn mình vô tình đá phải chân con bồ nó làm rơi dép. Giá xin lỗi nó một câu chắc không sao nhưng cô bạn mình mải nói chuyện không để ý. Thằng đó dừng xe lấy dép rồi đạp dấn lên đi ngang mình để cho con bồ nó ra rả chửi cô bạn mình.
Cô bạn mình xin lỗi ba bốn lần nhưng nó vẫn không tha, vẫn ra rả chửi. Mình đạp dấn lên nó đạp dấn lên, mình dừng lại nó dừng lại, mình rẽ đi đâu nó rẽ đi đó, tức thế.
Khi đó nếu mình lên tiếng mắng con bồ nó: bạn tôi đã xin lỗi cô rồi sao cô nói dai thế? là lập tức đánh nhau, mà đánh nhau thì chắc chắn mình thua vì thằng này to con, gấu lắm. Không gì nhục bằng bị thằng khác đánh đòn trước mặt bạn gái, mình đành ngậm hơi nuốt tiếng.
May gặp anh Mỹ, hai đứa này hoá ra là học trò của anh, chúng nó lặn mất tăm. Thoát nhưng mà thấy nhục quá, đêm cú không ngủ được, nó làm nhục người yêu mình mà mình không dám làm gì nó, tức kinh, nghĩ thế nào cũng phải đi học võ.
Hà Nội chẳng thấy có lò võ nào, Hà Tây nghe nói có mấy lò nhưng xa quá, xe cộ không có đi học làm sao. Thằng Quốc Anh nói nó có võ, nó chém tay không một phát vỡ đôi viên gạch. Minh năn nỉ nó, tốn không biết bao nhiêu phở, chè đỗ đen nó mới chịu dạy cho. Hoá ra nó cũng chỉ có trò chém gạch vỡ đôi, đá song phi thôi, học được hơn tuần thì bỏ. Giấc mơ võ vẽ tiêu tan.
Đi bộ đội lên khu Mông Dương, khu này đến bây giờ vẫn còn nhiều đám giang hồ chuyên làm nghề bảo kê than thổ phỉ, thằng nào thằng nấy đen sì, vâm váp, khoẻ hơn trâu. Hồi đó đói kém, nhiều băng đảng sinh ra để cướp giật chấn lột, ở Quảng Ninh càng nhiều. Linh tráng đi đâu cũng có bầy nhưng cũng không dám đi đêm, sợ lắm.
Một hôm mình ra quán uống rượu say, vừa ra khỏi quán thì thấy một đám đánh mấy thằng lính trung đoàn te tua. Đang có rượu, máu yêng hùng nổi lên, lính tráng thường bao che nhau, mình và mấy thằng nữa xông vào. Ỷ thế gần cổng trung đoàn, thua thì chạy về cũng mau.
Chẳng dè mình đá một cú, không biết vào thế kiểu gì mà thằng đầu đảng lộn hai vòng, bất tỉnh. Tụi nó vác đại ca bỏ chạy, mình và cả hội nghênh ngang đi về. Sướng lắm.
Nhưng sau đó thì lo, thế nào chúng nó cũng trả thù, suốt tuần không dám đi đâu. Sáng chủ nhật ngủ dậy, chưa kịp ăn sáng thì trực ban gọi ra cổng có khách. Mình hỏi ai, trực ban nói không biết, có chục thằng mặt mày hầm hố lắm. Mình lạnh người.
Nghĩ mãi không biết ra hay không ra. Tụi này đã trả thù thì có trốn lên trời cũng không thoát. Thôi ra, một là lạy chúng nó xin tha, hai là để cho chúng nó dần cho một trận rồi thôi. Cứ ra, kiên quyết không để chúng nó dụ mình xa cổng trung đoàn. Gần cổng, thế nào cũng có người ra cứu. Minh nghiến răng đi ra, mặt vênh lên, khệnh khạng y hệt anh hùng ra pháp trường nhưng trong bụng thì run lắm.
Minh đi ra, hất hàm hỏi: gì đấy? Tự nhiên cả chục thằng phủ phục xuống dưới chân mình. Minh đứng đơ không hiểu vì sao. Thằng bị mình đá, sau này mới biết tên nó là Long cụt- nó cụt một ngón chân cái, nói: Tụi em mời anh đi uống với tụi em chén rượu.
Mình nói chúng mày muốn trả thù thì chơi đi, đừng có lừa tao. Thằng Long cầm tay nhăn nhó: anh ơi anh nói thế tội em, tụi em đến đây vì cú đá thần sầu của anh, phục anh quá, muốn mơì anh chén rượu thôi.
Mình tin, đi theo chúng nó, uống một trận thoả thuê, nghe chúng nó nịnh, rượu vào ba hoa tao học lò này lò kia, môn phái này môn phái kia, toàn những lò, môn phái sách kiếm hiệp hồi vào miền Nam đọc được mấy cuốn, hi hi.
Thế mà chúng nó tin, tôn làm đại ca, chính xác là năn nỉ mình làm đại ca. Thằng Long nói: đại ca không phải làm gì hết, đại ca chỉ cho chúng em núp dưới danh đại ca mà thôi. Về sau mới biết thằng Long khét tiếng khu Mông Dương, cú đá của mình vì thế mà cũng khét tiếng giới giang hồ Mông Dương, hi hi.
Thế là mình làm đại ca băng đá đen, suốt ba tháng không làm gì, thỉnh thoảng chúng nó cho ít thuốc lá, ít tiền, tuần nào cũng mời đi nhậu, thế thôi, không phải làm gì sất.
Nhưng mình biết thế nào cũng có lúc chúng nó dùng mình, khi có đầu đảng khác mạnh hơn thằng Long muốn xâm khu Mông Dương Nghe nói thằng Thắng điên ở Hà Tu đang muốn nhảy về làm ăn ở Mông Dương, mình sợ mất ăn mất ngủ. Ngoài mặt vẫn vênh vênh, vẫn ba hoa, vẫn nhận lộc chúng nó nhưng kì thực lo thắt ruột. Lỡ may thằng Thắng điên bò về thì nhất định mình phải lĩnh ấn tiên phong đương đầu với nó. Khi đó chết nhục là cái chắc.
May thay quân chủng chỉ đích danh vào sư 375 Đà Nẵng, mình mừng hơn cha chết sống lại, tót đi liền. Thoát khỏi Mông Dương nhẹ cả người, hơn hai chục năm không dám quay lại, bây giờ mới dám kể, he he.
Không biết mấy đại ca đang ăn trên ngồi tróc có tâm trạng như mình khi làm đại ca không? Chắc có, hi hi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét