Mấy năm nay không gặp anh Quốc nữa. Nhiều lần nghe thằng Nguyên nói anh Quốc ra, ngồi chỗ này chỗ kia nhưng tự nhiên không muốn gặp nữa.
Có đứa bảo mày sợ công an theo giỏi luôn mày à? Đâu đến nỗi thế. Chỉ bởi ngồi với anh bây giờ oải lắm, đối với anh bây giờ chỉ có chuyện thế sự là trọng đại, tất cả là vớ vẩn. Chưa được hai phút, chưa hớp xong nửa chén rượu anh đã bày chuyện trọng đại ra nói rồi, oải lắm.
Nhớ mùa hạ 1987, mình và thằng Thuận Hữu tìm kế cho anh thoát thân khỏi một mụ nạ dòng đeo anh như đĩa đói.
Mất một tuần vất vả mới cho anh thoát được. Anh cảm động nói sau này dù chết tao cũng không quên chúng mày.
Khổ, bây giờ cả mình và thằng Thuận Hữu anh không còn thương nữa.
Nhớ chiều mùa đông 1988 đến nhà, anh ngồi bệt giữa nhà, bên mâm rượu đã tàn, cầm chai rượu khóc. Mình hỏi sao thế. Anh nói tao nhớ Quí, Lập ơi tao nhớ Quí.
Nghĩ mà thương anh, con 2 tháng tuổi, bỏ con vào chiến trường, vợ chết luôn ở chiến trường. Hoà bình long đong lận đận, được cô vợ mới xinh tươi, có học, nhưng tin bạn gửi bạn mất vợ.
Cái mặt lúc nào cũng đỏ kè thế kia, khổ là phải.
Có lẽ thời điểm anh khổ nhất, cay đắng nhất là khi anh quyết định vào Đà Lạt. Đó là năm 1988.
Một hôm anh Quốc nói: tỉnh Lâm Đồng mời tao lên làm chủ tịch hội. Mày lên làm phó cho tao, tao nói tỉnh cấp cho mày cái biệt thự, nhỏ thôi, nhưng đủ cho mày sống thoả thuê.
Hồi đó khổ, hai vợ chồng đang sống trong căn hộ 12 mét vuông, nghe nói thế thì mừng lắm. Mình về bàn với vợ, vợ không đồng ý. May.
Cái nơi rước anh lên cũng là nơi đày anh đến địa ngục. Có lẽ bụng dạ họ cũng không muốn thế, toàn bạn chíên trường cả mà. Nhưng trên bảo vô lẽ dưới không nghe, bạn bè bằng giời cũng không bằng cái ghế của người ta.
Đến giờ anh Quốc vẫn không hiểu tại làm sao người ta có thể đạp lên tình huynh đệ, nghĩa bằng hữu nhẹ nhàng như không, như người ta tụt quần đi ỉa vậy.
Nói cho anh nghe nhiều rồi anh vẫn không chịu hiểu, anh còn mắng: tụi mày bây giờ hèn lắm.
Anh bây giờ kinh tế không phải lo, vợ con lo cho đủ cả, anh chỉ còn lo đất nước. Một cái bị nhỏ, một chai rượu, anh đi lang thang gặp gỡ bạn bè để tiêu sầu và để giải phóng lượng uất ức lúc nào cũng ứ đầy trong anh.
Rồi anh đọc thơ, những bài thơ chẳng thấy thơ đâu, chỉ thấy những vấn đề trọng đại, oải lắm.
Mình tắt lửa lòng lâu rồi. Những chuyện anh quan tâm, bây giờ đối với mình là chuyện của người ta. Bạn bè anh chắc cũng thế. Anh thì vẫn cứ sôi sùng sục.
Hiếm có ai yêu chế độ này như anh, ôi anh Quốc ôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét