Thứ Năm, 18 tháng 6, 2009

Một chuyện tình



Truyện ngắn


 


Về quê, đang đi loẹt quẹt, chấm chấm phẩy phẩy trên đường cái quan thì thấy một người đàn bà đi tất bật bên kia đường, vừa gọi vừa vẫy Lập ơi! phải Lập đó không? Thì ra là cô Hoàng, cô giáo chủ nhiệm lớp 5 thời mình theo ba lên ở thung lũng Chớp Ri.


 Cô ôm chầm lấy mình, khóc, vẫn giữ thói quen như ngày mình còn con nít, hễ gặp là ôm hôn chùn chụt.


Thời con nít đi học, các thầy thường không ưa mình, thường mắng mình chủ quan kiêu ngạo, hễ thầy nào làm chủ nhiệm, thế nào học bạ cuối năm cũng ghi “cần ngăn ngừa tính tự phụ”; trong khi các cô đều yêu thương mình, cô Hoàng yêu mình nhất, đời mình chưa được cô giáo nào yêu thương còn quá mẹ yêu con như cô Hoàng.


Ví von thế cũng sai, như chị yêu em thôi, vì thời đó mình 11 tuổi, cô mới ra trường chưa đầy 19 tuổi. Cô học sư phạm hệ 7+2, tức học lớp 7 xong, đi học sư phạm 2 năm là thành cô giáo rồi.


Ba mình ra Hà Nội học Nguyễn Ái Quốc một năm, mình ăn ở với cô suốt cả năm trời.


Đêm nào cũng thế, cô nằm ở giữa, mình nằm một bên, thằng Chơn nằm một bên. Cô kể chuyện Những người khốn khổ hay đến nỗi sau này mình đọc lại thấy sách không hay như cô kể.


Đêm nào cô cũng hôn mình chùn chụt, hễ tỉnh lúc nào là lại ôm mình hôn. Lắm khi say ngủ, bị phá giấc ngủ, mình cáu, leo sang nằm sau lưng thằng Chơn ngủ. Cô cười phì, tát yêu mình rồi khóc.


Cô hay khóc lắm, chợt cười chợt khóc như con nít. Cô hay ôm cuốn nhật kí hôn chùn chụt rồi khóc. Mình đọc trộm nhật kí mới biết cô yêu một phóng viên chiến trường tên Khiết, đã hy sinh ở cảng Gianh.


Cô gầy rộc đi một năm trời rồi tươi tỉnh trở lại, thỉnh thoảng hát như reo một câu, mắt mơ màng long lanh. Thằng Chơn nói dì tao đang yêu, hỏi yêu ai nó nhất định không nói.


Cô đang thái rau heo, mình chạy vào hỏi cô đang yêu à, cô cười nói ừ, mình hỏi cô yêu ai, cô ngừng thái rau, mắt mơ màng nói yêu một người đáng yêu.


Cuối cùng mình cũng biết cô yêu anh Đang học lớp 7, đẹp trai nhất trường.


Anh Đang 19 tuổi, bằng tuổi cô, nghe nói hơn cô đúng 5 ngày. Anh học dốt nhưng đàn măng đô lin cực hay, đánh bóng chuyền hết ý. Cô phụ đạo văn cho anh, rồi yêu.


Anh Đang với mình thân nhau, vì mình là fan hâm mộ của anh, bất kì điều gì anh làm mình đều phục, trừ học tất nhiên.


Một hôm ra chơi, thấy anh Đang đứng đái, mình chạy lại đái gần anh, tranh thủ chiêm ngưỡng chim anh, anh nói nhìn cái gì, lên lớp 7 là bằng tao thôi mà. Mình nói anh yêu cô Hoàng à? Anh nói yêu chớ sợ gì không yêu.


Mình chạy về nói cô anh Đang yêu cô đúng rồi! Cô vội vàng bịt miệng mình, nhớn nhác nhìn bốn xung quanh nói cấm không được nói ai nghe chưa.


Mình nói thằng Chơn tao biết cô Hoàng yêu ai rồi. Thằng Chơn nhăn răng cười nói cả trường biết hết rồi chỉ mày ngu không biết thôi.


Mình đeo lấy anh Đang đòi anh kể chuyện anh yêu cô, anh kể hấp dẫn như các chú bộ đội kể chuyện đánh giáp la cà. Anh nói tau hun cô cái nghe chưa, cô cho tau một tát nghe chưa, tau không sợ nghe chưa, tau đè cô ra nghe chưa, cô cho tau một đạp nghe chưa, tao xé đứt lai quần cô rồi ngoạm bướm cô nghe chưa, cô mềm dần như bún, khe khe.


Từ đó hễ ngồi ăn cơm với cô mình đều tưởng tượng anh Đang ngoạm buớm cô thế nào, nghĩ mãi không ra tại sao anh Đang ngoạm bướm thì cô mềm dần như bún.


Mình kể thằng Chơn chuyện anh Đang kể, nó nhăn răng cười nói tao biết từ tám hoánh.


Một hôm đi học về thấy cô Hoàng ngồi bó gối, nước mắt hai hàng. Biết tính cô hay khóc mình cũng chẳng hỏi, xuống lục nồi thì thấy bếp lạnh tanh, nồi niêu rỗng không. Mình hỏi cô ơi chưa cơm à, hỏi ba bốn lần cô cũng không nói. Bỗng cô vùng dậy lao đầu đập tường liên tục, đập đến tóe máu đầu, vừa đập vừa hét chết đi cho rồi! Chết đi cho rồi!


Mình sợ quá ôm lấy cô, khóc nói cô ơi đừng chết! Cô ơi đừng chết! Cô ôm đầu hét rất to không, cô phải chết thôi, không ai cho cô sống đâu!


Thằng Chơn nói nhà trường kiểm điểm cô, kiểm điểm cả tuần nay rồi, đòi đuổi dạy. Mình nói sao kiểm điểm, sao đuổi. Nó nhăn mặt nói ngu, cô gíáo yêu học trò là đồi bại. Nếu cô không bỏ thì nhất định cô bị đuổi dạy.


11 tuổi chưa biết đồi bại là cái gì, thằng Chơn cũng chỉ nghe nói thế thôi, nhưng nghĩ là chuyện ghê gớm thế nào thì nhà trường mới kiểm điểm 7 đêm 7 ngày.


Mình nói với anh Đang anh thôi yêu cô Hoàng đi cho rồi. Anh Đang cười nói tại cô yêu tau chớ, cô bỏ đã khỏe xác tau.


Tối mình về đọc trộm nhật kí cô, cô viết dài hàng chục trang, bây giờ chẳng nhớ gì, chỉ nhớ câu Đang ơi em không thể sống thiếu anh! Mình ngạc nhiên thấy anh Đang vẫn kêu cô bằng cô, trong khi cô kêu bằng anh, xưng em ngọt xớt.


Mình nói anh Đang anh có kêu cô bằng em không, anh nói răng không, đ. chắc thì phải kêu anh em chớ.


Mình không hiểu lắm, chỉ biết cô Hoàng coi anh Đang như người tình lý tưởng trong khi anh chẳng mấy quan tâm, chỉ kể chuyện làm tình với cô, đè cô ra sao, ngoạm bướm cô thế nào rồi cười khe khe khe.





Cô Hoàng lại gầy rộc đi, thức trắng mấy đêm liền, rồi bỏ trốn, rủ cả anh Đang cùng đi. Thầy hiệu trưởng nói nhất định trốn vô rừng và huy động cả trường đi tìm. Mình và thằng Chơn thì lo lắm, vừa đi vừa kêu cô, thằng Chơn kêu dì ơi về đi, mình kêu cô ơi về đi, vừa đi vừa khóc vừa kêu ròng rã mấy ngày trời không thấy.


Rồi cô và anh Đang đột ngột trở về. Cô xanh như que củi, nằm ốm cả tháng trời, chỉ còn da bọc xương. Hết ốm thì bị chuyển trường, không đuổi dạy, chỉ chuyển trường thôi.


Mình hỏi anh Đang cô với anh trốn đâu, sao tự nhiên bỏ về? Anh đang nói chui vô hang Dơi chớ mô, ăn hết đồ ăn mang theo thì về chớ răng.


Anh nói cô mang theo bánh bích qui, thịt heo rừng nướng, xôi cả bọc to, ăn đã thôi. Tao được cơm no bò cưỡi cả tuần sướng cực. Rồi anh lại ngửa cổ cười khe khe

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét