Thứ Năm, 18 tháng 6, 2009

Những chuyện vui vui 6



Anh Đoàn học hết lớp 5 thì bỏ, đi học lái máy cày. Ỷ thế bạn học của anh mình vẫn chạy ra đồng xin anh cho ngồi máy cày, anh cho ngồi suốt buổi, sung sướng tự hào lắm.


Minh hỏi lái máy cày có khó không? Anh nói khó gì, chỉ cần học lớp 1 là lái được, tao học đến lớp 5 phí đi.


 Đến trưa, anh Đoàn nói mày chạy về lấy cơm tao rồi tao cho mày xem cái bướm. Tất nhiên mình chạy ù về lấy cơm cho anh ngay. Tưởng anh cho xem cái bướm thật, nhưng không, anh vẽ hình tam giác lộn ngược, chấm cái ở giữa, nói: đó, cái bướm đó.


Mình hỏi tại sao lại chấm cái chấm ở giữa? Anh Đoàn nói phải vẽ thế mới giống. Mình không chịu, nói: nhưng cái chấm đó là cái gì? Anh nhăn răng cười nói để khi nào cưới vợ tao hỏi vợ đã, trước nay toàn thấy người ta vẽ thế thôi.


Hoá ra anh đến 21 tuổi vẫn không thấy cái bướm là ngang hay dọc, chỉ bóc phét thế thôi.


Từ đó mình cứ đinh ninh cái bướm là cái hình tam giác lộn ngược. Năm sau, hình như đầu hè, dân quân làng Đông Dương, làng mình sơ tán, bắt được một nữ phi công tây, chẳng biết người nước nào, nghe nói phi công Úc.


Hồi này bắt được phi công còn quá bắt được vàng, chỉ cần báo lên huyện đội, huyện sẽ thưởng một con bò. Dân quân cho người lên huyện đội báo, giải nữ phi công về nhà kho canh chừng.


 Tất nhiên mình suốt ngày quẩn quanh ở nhà kho xem bà nữ phi công không biết chán.


Đợi từ trưa đến chiều tối vẫn không thấy huyện đội về, mấy anh dân quân ngáp ngắn ngáp dài. Một anh nói con này to thế này, chắc l. to lắm, cởi ra xem cái đi.


Lập tức tất cả các anh đều hưởng ứng, họ hè nhau đè cổ nữ phi công, cởi quần. Nữ phi công sợ quá, mặt trắng bạch, lạy như tế sao, ra sức lăn lộn, không cho. Chắc bà tưởng mấy ông thổ dân này sắp mổ bụng ăn thịt mình.


Một anh chĩa súng vào bà quát: Mày nằm yên để chúng tao xem l. bọn xâm lược nó ghê tởm thế nào, không tao bắn mày chết. Thế mà bà hiểu, nằm yên.


 Mấy anh giở ra, chắp tay sau đít đi đi lại lại ngắm nghía. Mình chẳng thấy gì, chẳng thấy hình tam giác lộn ngược ở đâu, chỉ thấy một đám lông vàng hoe tràn lên đến gần rốn.


Một anh bẻ cành phi lao, khều khều đám lông, vẫn chẳng thấy gì. Từ đó đến lớp 7 mình cứ vẩn vơ cái bướm thế sao người ta vẽ hình tam giác lộn ngược nhỉ, lại còn cái chấm nữa, hoá ra phét hết.


Tối qua chợt nhớ chuyện anh Sử cãi nhau với anh Trà văn học phải phản ánh hiện thực. Trước nay mình cứ đinh ninh anh Sử đúng, làm theo anh Sử dặn, bây giờ nhớ chuyện xưa thấy trật lấc. Anh Sử ơi anh Sử, anh lừa em, hoá ra tam giác là tam giác, đám lông là đám lông, hu hu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét