Thứ Năm, 18 tháng 6, 2009

Nhà văn say

 



 

+TRƯƠNG VĂN NGỌC SAY


 


Trương văn Ngọc tính tính hiền lành, ít nói, một ngày nói tổng cộng không quá 10 câu, nhưng khi say rất hung dữ. Một đêm uống rượu về, say, đi qua nhà Võ Chí Công, cái nhà làm sẵn để không, khi nào ông vào Đà Nẵng thì nghỉ lại, anh nhất định trì lại, la hét rầm trời: bác Võ Chí Công ơi, cháu yêu chủ nghĩa xã hội lắm. Đứa nào chống lại chủ nghĩa xã hội bác cứ bảo cháu, cháu ném đá vỡ mặt chúng nó đi.


Mồm nói thế nhưng đá thì cứ ném vùn vụt vào nhà ông. Ai cản cũng không được.


May công an không chấp thằng say. Chuyện này mình có viết trong Những mảnh đời đen trắng


 


+NGÔ MINH SAY


 


Ngô Minh say thì cười sật sật chạy đi đóng các cửa sổ nhà người ta, ai bảo thế nào cũng không nghe. Trời nóng, người ta mở ra cho thoáng, anh lại đi đóng lại.


Anh Tạo nói ông F.rớt vừa gọi điện báo cho tao: thằng Ngô Minh luôn sợ công an bắt.


Hôm cưới vợ 2 anh Tạo, Ngô Minh say đập phá một trận tanh bành. Anh cứ cười sật sật lao vào mấy ông đàn ông đòi vật: Không biết Ngô Minh hứ, vật chắc cái coi- coi thường Ngô Minh hứ, vật chắc cái coi.- qua mặt Ngô Minh hứ, vật chắc cái coi. Cứ thế anh vật hết người này sang người khác. Đám cưới anh Tạo thành ra đám vật, khổ thân anh Tạo


Vất vả cả đêm mới tha anh về nhà được. Sáng mai anh đến nhà, cười sật sật nói tối qua say quá, ân hận quá, đi làm vài ly cho đỡ ân hận.


Năm ngoái Ngô Minh say, ngã vỡ hộp sọ, may chỉ vỡ hộp sọ thôi, không xuất huyết não, đem vào viện. Người ta lấy chút xương chậu lắp vào ngon lành. 4 giờ sau khi mổ, anh tỉnh nằm cười sật sật. Mọi người lo lắng tưởng não có vấn đề sau mổ, điên rồi, hoá ra anh chưa giã rượu, vẫn còn say, nằm cười sật sật.


Anh ra Hà Nội thăm mình, mình hỏi anh bị tai nạn thế nào, anh cười sật sật, kéo mình ra quán, nói ân hận quá đi làm vài ly cho đỡ ân hận.


 


+MAI VĂN HOAN SAY


Mai Văn Hoan ngồi nhậu từ đầu buổi đến cuối buổi không nói câu nào, ai nói gì cũng gật gật, uống nhiều mà ăn cũng dữ.


Thời xưa nghèo khổ, thấy Mai Văn Hoan phá mồi thì xót lắm, có hôm rủ nhau nhậu còn dặn nhau: Đừng kêu thằng phá mồi, nhớ nghe chưa.


Nhưng ngồi đâu Mai Văn Hoan cũng mò tới được. Tài.


Anh say chỉ có hai việc, một là đọc thơ, đọc triền miên bài này sang bài khác không cho ai đọc; hai là khóc, nói đi nói lại cả cái đất nước ni tao không thương ai cả, tao chỉ thương mạ tao với mạ Hải Kì thôi. Bác Hồ tao không thương, bác Tôn tao cũng không thương, tao chỉ thương mạ tao vớí. mạ Hải Kì thôi.


Ngày xưa nhắc đến hai Bác còn kiêng kị lắm, anh thì cứ nói đi nói lại, nói rất to Bác Hồ cả nước thương rồi, mạ tao ai thương, chỉ tao thương mạ tao. Ngô Minh nói thôi biết rồi, nói nhỏ thôi mi, công an bắt chết chừ. Anh điên lên nói càng to hơn bắt cặc tao, tao nói tao thương mạ tao hơn Bác Hồ, răng bắt tao?


Thằng nào thằng nấy sợ xanh mặt.


Sáng sau tỉnh, kể cho anh nghe, anh sợ lắm. Thỉnh thoảng lại gọi điện hỏi: Này, nghe tình hình gì không, bên công an ấy.


Nhưng khi say anh lại khóc nói cả cái đất nước này tao không thương ai hết, tao chỉ thương mạ tao với mạ Hải Kì thôi.


Hết say rồi lại sợ, buồn cười.


+ĐỖ HOÀNG SAY


Bây giờ Đỗ Hoàng hay say, sắp nát rồi. Ngồi uống với anh bây giờ ngại lắm. Xưa anh đáng yêu hơn nhiều, say lên thì ba hoa tao đọc ngược tiếng Nga, đọc ngược tiếng Hán, thế thôi. Được cái bạn bè mắng thì biết nể sợ, ngồi im.


Một hôm ngồi uống rượu nhà anh Tường. Anh Tường nhìn cái bản đồ Việt Nam, con Bê Lim treo trên tường, nói các ông coi hình đất nước mình giống cô gái đang múa quạt không.


Mọi người ồ lên giống giống. Người nói cái đầu tóc kìa, người nói cái tai đó, rồi tranh nhau chỉ chỏ cái cổ đó, cái ngực đó, cái eo đó.


Đỗ Hoàng nhảy lên tùm hum trước cái bản đồ, che mắt mọi người, soi đi soi lại cái bản đồ.


Ngô Minh nói Đỗ Hoàng tránh ra cho người ta coi. Đỗ Hoàng nói khoan, để tôi coi cái l. đất nước mình nó nằm ở đâu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét