Thời chiến tranh khốc liệt, ngày nào cũng bom nổ người chết nhưng có ối chuyện buồn cười, ở đâu cũng có, nhưng có lẽ Quảng Bình nói riêng, khu bốn nói chung là lắm chuyện nhất. Mình chỉ kể những chuyện mình biết, mình chứng kiến thôi. Những chuyện khác xin mọi người góp vào cho vu
Suốt cả cuộc chiến tranh làng Đông Dương, nơi mình sơ tán, là một điểm tập kết của các đơn vị lính chiến trước khi vào Nam. Từ 1965-1972 không có khi nào vắng bóng những người lính Bắc.
Những người lính Bắc thường lười, ít khi giúp dân việc vặt, hoặc có giúp cũng qua quít, chiếu lệ để lấy lòng dân mà thôi. Được cái hầu hết đều ăn nói mềm mỏng, lịch sự, và đặc biệt cái giọngBắc nó làm cho mê hoặc dân ở đây.
Dân ở đây vẫn gọi là giọng Bắc là giọng Hà Nội. Chẳng ai phân biệt được giọng Hà Tây với giọng Hải Phòng khác giọng Hà Nội ra sao, cứ định ninh đều là giọng Hà Nội.
Hà Nội hồi đó cao vời như Liên Xô, ai ai cũng ngưỡng mộ. Bất luận người đó thế nào, hễ nói giọng Hà Nội là mọi người đều nể trọng quí mến.
Mấy đứa đi sơ tán ra Bắc, gọi là K8, K10. Được một năm thì về, đứa nào cũng xổ giọng Bắc ngon trớt, tụi con nít ở nhà như mình ngưỡng mộ lắm, tối nào cũng túm tụm quanh chúng nó nghe chúng nó nói giọng Hà Nội: Chúng tao đi chăn châu. Nghe hai tiếng chăn châu sao mà sang thế không biết, cứ ngồi chóp chép miệng hoài, nói hay hè hay hè...
Ngày đơn vị đầu tiên về làng, toàn lính Bắc, ai cũng trắng trẻo, đẹp trai. Tụi mình đứng nép bên đường ngửa mặt nhìn các chú, cảm giác mê man giống như được xem phim. Mình nhớ có một chú gọi một chú khác: Xao thế thủ chưởng ơi! Nghe sướng lịm sườn.
Một chú chạy đến gần bụi tre, vạch chim đái. Tụi mình nhìn nhau ngạc nhiên. Tưởng mấy chuyện đái ỉa là của dân ngu khu ( đít) đen như mình, hoá ra các chú bộ đội cũng vậy a?
Cũng giống như thời mới đi học, ngưỡng mộ cô giáo vô cùng, cứ đinh ninh cô giáo thì không bao giờ ỉa đái. Một hôm cô giáo vỡ lòng đang đi với mình, bỗng chạy vào bụi, tụt quần đái xoè xoè. Mình thất vọng vô cùng.
Thằng Diệp rủ mình rình các chú đi ỉa để xem cửt các chú thế nào. Rình mãi rồi cũng phát hiện đựơc một chú nhảy vào hố xí, mừng húm. Đợi sốt cả ruột chú mới ra, hai đứa lập tức nhảy vào, lật nắp ra xem thì hỡi ôi cứt các chú cũng chẳng khác gì cứt mình, cũng thối inh.
Hồi đó nhiều nhà không có hố xí, khi cần thì nhảy ra bãi cát sau nhà. Các chú bộ đội mới vào, nhiều khi đau bụng không biết chạy đi đâu.
Một hôm đang bữa cơm, ông Mẹt Vị thấy chú bộ đội chui vào cái lậm để cuối vườn để ỉa. Cái lậm được làm giống cái hầm vuông nổi, dùng để đựng lúa khoai, tránh bom đạn, chắc chú bộ đội không biết, tưởng cái hố xí.
Ông mẹt Vị cầm bát cơm chạy ra nói răng ẻ đó chú? Chú bộ đội chẳng hiểu gì, tưởng là ông mời vào ăn cơm, bèn nói vâng, bố cứ xơi!
Ông mẹt Vị đi vào mâm hỏi anh Sơn xơi là cái chi, anh Sơn nói là ăn. Ông mẹt Vị thả cái bát, hầm hầm chạy ra cái lậm, nói răng chú ẻ lại mời tui xơi? Chú bộ đội đã xách quần đứng dậy, vui vẻ nói, bọ cứ ăn đi mà, cháu đã có cơm bộ đội
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét