Thứ Ba, 16 tháng 6, 2009

Nhớ về đỉnh gió



Năm 1981 tôi đóng quân ở đảo Cái Bầu ( Quảng Ninh), làm bài thơ Nhớ về đỉnh gió tặng một cô gái lính thông tin. Bài thơ được anh Nguyễn Thụy Kha đưa in báo QĐND, sau được giải nhì cuộc thi thơ của Trung ương đoàn, được chọn vào trang thơ hay trong năm của báo Nhân dân. Từ đó đến nay đã 27 năm, không còn nhớ bài thơ này nữa, sách vở tài liệu do chuyển nhà nhiều lần mất hết. Nhiều khi muốn tìm bài thơ này để nhớ về một thời lính nhưng không sao tìm được. Tình cờ vào blog Cựu chiến binh, tôi thấy lại bài thơ này. Mừng rơi nước mắt, khoe với con cái rối rít.

Bài thơ đã xưa, có thể bây giờ không hợp với nhiều người nữa, nhưng với tôi đây là một kỉ niệm đẹp vô cùng.

Xin cảm ơn Cựu Chiến binh, cũng là một người lính năm xưa, đã giữ bài thơ này cho tôi. Xin post luôn cả lời đề từ của anh, như một sự tri ân.




Năm ấy Bác Cựu là Trung úy Đại đội phó.Một hôm chỉ có một mình Anh sĩ quan trẻ chép vào sổ tay bài thơ cách đây mấy chục năm cũng không nghĩ có ngày có intơ nét mà post lên mạng-thơ chôm-tác giả có biết cũng rộng lòng nghe-vì chẳng biết tên tác giả

Mà để trong sổ một mình đọc trong mấy chục năm  thì phí quá

Bài thơ  đề tặng các Nữ chiến sĩ thông tin

(Chép ra cũng để trắc nghiệm xem-những người ta từng mặc áo lính trong làng Yahoo plus-phản xạ như thế nào với bài thơ tình yêu của lính)

Blog cựu chiến binh:
http://vn.myblog.yahoo.com/jw!TBU0rwqQGRm4eBLnI3l4cVzdkd.pD1ASd5mWcn9GEcf8_CQ-

Nhớ về đỉnh gió


 Trạm thông tin của Em trên đỉnh dốc  Chín trăm

Mỗi bận Anh lên ba lần đứng thở

Em nói đấy là đỉnh gió

Yêu chẳng thật lòng e chẳng dám lên

 

Bấy giờ đang là mùa hanh

Nước hiếm hoi gió thì khô khốc

“Ai lên thăm nhớ xách giùm xô nước”

Cái biển đề tinh nghịch thế mà hay

 

Nên Anh lên với xô nước trong tay

Tim đập thình thình chín mươi nhịp phút

Cứ nói dối gặp Em… Anh hồi hộp

Em biết thừa thương quá chẳng dám trêu

 

Lên đến đây mới biết gió quá nhiều

Gió bốn hướng ù ù như xay lúa

Lời yêu thương thì rất cần nói nhỏ

Bực Mình trách gió quá vô tư

 

Em nói gió nhiều nước mắt mau khô

Tiếng cười dễ tan điều riêng không giấu được

Có lẽ thế mà Em thường hay hát

Nỗi buồn riêng ai nỡ để đầu môi

 

Bây giờ nơi xa xôi

Không khi nào nguôi nhớ về đỉnh gió

ước một mùa hanh lại về qua đó

Chạy ù lên với xô nước trong tay

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét