Thứ Tư, 17 tháng 6, 2009

Một ngày rảnh rỗi


Tôi  là Lập, 52 tuổi, một chiều cuối năm bỗng điên điên lập blog chơi vui. Chẳng biêt kể chuyện gì, chỉ kể một ngày rảnh rỗi nhất trong năm của tôi.


8h sáng tôi tỉnh dậy, đây là ngày dậy muộn nhất trong năm. Tôi bật máy nhưng không làm việc, ngồi uống nước ở bàn, sung sướng nhìn cái máy tính đang chạy, nghĩ thầm: Mày chạy cho chết cha mày đi, bố mày nghỉ đây… he he!


Các em trong nhóm Lưỡg hà song thủy đến chơi, chào thầy để về tết. Chúng tặng thầy một bức tranh mà nếu vợ tôi mua về tôi đã hét toáng lên. Tôi thực sự cảm động về món quà tết của các em và nghĩ thầm: mình sẽ treo nó ở nơi trang trọng nhất, mặc dù tôi biết khi họa sĩ Văn Sáng đến chơi nhà, nhất định anh sẽ trừng mắt lên hét: “Anh treo mấy thứ này lên làm gì?” và đùng đùng đòi hạ xuống cho bằng được. Mặc kệ, nó là niềm vui của tôi, tôi phải treo nó lên chứ.


10 h tôi đến nhà hát kịch Hà Nội. Hoàng Dũng tặng tôi một triệu đồng, quà tết của nhà hát. 1 triệu chẳng đáng là bao nhưng khi biết BGĐ đã họp suốt một ngày để gút lại được một danh sách 10 người được tặng quà tết, mức cao nhất 1triệu đồng, mức thấp nhất 200.000đ, tôi đứng đầu danh sách (1 triệu đồng!) bỗng thấy vịnh dự tự hào hết cỡ. Tôi lại hứa đại tôi sẽ viết một vở mới cho nhà hát, hứa xong bỗng thấy lo ngay ngáy. Đời tôi chết khổ vì những lời hứa đại. Ra đến cửa Nhà hát gặp H. đu đưa với em mấy câu, chợt nhớ bộ giò của em năm 1986, thương nhớ 13 lại nổ lên hu hu.


Què quặt thì bị thiệt thòi nhiều thứ, nhưng thiệt thòi vĩ đại nhất là bỗng mất đi một khối lượng các bộ giò xinh tươi. Tiếc lắm thay!


Tôi ngủ trưa đến 4 h chỉều, ngủ đến chán mắt thì thôi. Ti vi đến nhà phỏng vấn: tại sao nước ta không có tác phẩm lớn? Bụng nghĩ: hỏi ngu thế, tại vì nước ta không có người tài chứ sao nữa, nhưng lại múa mép tại vì này tại vì nọ, nghe thật choang choang hi hi.


5h đi cắt tóc, nỗi đau khổ ngàn năm của tôi, đến nỗi nhiều khi điên tiết hét lên: Trời đã sinh ra ta sao lại sinh ra tóc! Cắt xong thấy minh trẻ ra được mấy tuổi, lại thấy đời phơi phới niềm tin. He he.


8h đêm, nằm mỏi lưng, không biết làm gì, nhắn tin tùm lum. Nói chuyện với thầy Hinh về ông biết tuốt Dean mất hết 4 chục ngàn đồng tiền điện thoại, hu hu. Chợt nhớ một khối lượng khổng lồ công việc ra tết mình phải gánh thấy ngao ngán quá trời luôn. Tôi vùng dậy làm việc, không làm bây giờ ra tết cũng phải làm. Mạng con khỉ vàng của tôi trốn trời không hết việc, hu hu.


Một ngày rảnh rỗi của tôi là như vậy đấy, he he

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét