Thứ Bảy, 13 tháng 6, 2009

Bạn văn 22


 





1. Lâu lắm mới vào trang web Hội nhà văn để xem hai ông Văn Chinh, Hà Đình Cẩn làm ăn thế nào thì thấy dân tình phản ứng ầm ầm vụ Ngô Mình in lại bài đã in trên báo Tiền Phong nhân ngày 30 tháng 4. Người đòi đuổi, kẻ đòi đánh, có người còn đòi giết nữa. Thất kinh.


Có ông trong làng văn lên giọng ta đây kẻ cả, nói Ngô Minh là ai, Ngô Minh là thằng nào mà láo toét vậy ta? Nghe mà lộn ruột.


        Lại nhận được email của Ngô Minh gửi thư xin lỗi báo Tiền phong và bạn đọc, tự nhiên buồn, ngồi thừ. Thì sai lè ra rồi nhưng bảo Ngô Minh cố tình làm thế thì oan cho Ngô Minh quá. Nếu muốn dùng lại bài cũ thì thiếu khối gì báo để in, nhiều báo nhuận bút còn to hơn báo Tiền phong, ngu gì lại in báo  Tiền Phong, tờ báo đã in bài này năm ngoái.


        Ở đây chỉ là sự quên, một sự quên tai hại, kể cả hai phía, Ngô Minh và BBT. Làm báo bận rộn, một trăm mối, nhiều khi rối tinh rối mù cả lên... rất khó tránh được sự nhầm lẫn, nhất là đến kì lễ tết, việc công việc tư đổ lên đầu mỗi người làm báo, nhiều khi như ốc lộn hồn, nhiều cái đến con bò cũng không thể sai mình vẫn sai như thường.


     Mình ngày xưa làm ở báo Văn Nghệ, một cái minh họa đã minh họa cho truyện ngắn số trước, đến số này lại lấy minh họa cho một truyện ngắn mới khác.. Cái lỗi này còn thậm tệ hơn cả lỗi in nhầm bài cũ, lỗi văn hóa quá nặng. Nếu qui kết thì qui kết bao nhiêu cũng không đủ. Rất may là không ai biết, nếu không cũng nếm đòn y chang Ngô Minh.


        Mình gọi điện cho Ngô Minh, nói răng rồi răng rồi, Ngô Minh cười sật sật, nói thì xin lỗi chớ biết răng. Nghe cái điệu cười thấy có vị đắng. Rõ là đắng thật, viết báo từ năm 13 tuổi, thủa còn học lớp 6 trường làng, đã làm thơ viết báo đến nay gần nửa thế kỉ chứ không ít lại mắc lại cái lỗi sơ đẳng nhất của nghề báo, đắng lắm.


        Giá gần nhau thế nào cũng kéo nhau ra quán chia nhau chút buồn cho đỡ tủi.  Xưa mình ở Huế, có ba người hễ gặp nhau không thể không uống, đó là Hoàng Phủ Ngọc Tường, Nguyễn Trọng Tạo và Ngô Minh. Đã uống thì uống đến say mới chịu về, ít khi nhấp vài ba chén lấy lệ rồi chia tay.


              Ngô Minh say thì cười sật sật chạy đi đóng các cửa sổ nhà người ta, ai bảo thế nào cũng không nghe. Trời nóng, người ta mở ra cho thoáng, anh lại đi đóng lại. Anh Tạo nói ông F.rơt vừa gọi điện báo cho tao: thằng Ngô Minh luôn sợ công an bắt. Ngô  Minh cười sật sật, nói mô có, tui sợ vợ con tóm cổ lôi về nhà, hết uống.


          Có hôm uống rượu ở Bến Ngự, cả hội say sưa, Ngô Minh đã lên cơn chạy đi đóng cửa sổ, cô bán rượu tên Chi nhìn anh cười cười, nói anh Ngô Minh uống rượu nhà em nhiều mà không tặng em bài thơ.


          Ngô Minh cười sật sật, nói rứa a rứa a, rồi đọc một lèo bài lục bát: Cô CHI ơi bán rượu CHI/ Rượu CHI CHI cũng uống vì nhau thôi/ Cớ CHI cô tủm tỉm cười/Anh mần CHI được như người giàu sang/Say CHI đôi chén mơ nàng/Nhớ cô CHI đó, nhớ hàng rượu CHI . Mọi người vỗ tay rần rần, khen hay hay. Ngô Minh ngửa cổ cười sật sật rồi ngã đánh rầm, mê man trong rượu.


Anh Tường ( Hoàng Phủ Ngọc Tường) rối rít xuýt xoa, nói ua chầu chầu thằng ni tài gớm bay, say đến rứa mà sắp chữ mấy cái chữ CHI tài hết cỡ. Tài thơ Ngô Minh thì khỏi nói, anh có chục tập thơ tập nào cũng gây được chú ý, không giải trung ương thì giải địa phương. Vĩnh Nguyên nói thấy thằng Ngô Minh đi lãnh giải mà chóng cả mặt.


Say tít mù, thơ phú miên man nhưng ít khi thấy Ngô Minh quên chuyện gì, dù là nhỏ. Ai nhờ vả cái gì chỉ nói một câu, không cần đến câu thứ hai, nói cả khi say ngất ngư anh vẫn nhớ, có khi người nhờ quên chứ anh thì không bao giờ. Chị Dạ ( Lâm Mỹ Dạ) ở gần nhà anh, bất kì việc gì cũng gọi anh nheo nhéo, nói nhớ nha nhớ nha, mai giúp việc ni, mai giúp việc kia. Lắm bữa anh sang nhà, làm xong việc rồi chị Dạ mới về nhà, chị trố mắt kêu ui rứa tui nói với ông khi mô hè.


Chị Dạ sợ đi xe máy, đi đâu cũng nhờ Ngô Minh chở đi. Anh giống ông tài xế riêng của chị Dạ, đưa đón rất đúng giờ, lại còn phải nhắc chị giờ này giờ kia đi chỗ này đi chỗ kia, công việc bận rộn vô cùng nhưng anh không bao giờ sai hẹn.


  Thế mới biết việc gửi lộn bài báo đã in quả thật không ngờ đối với Ngô Minh. Cuộc sống có những lỗ đen quái quỉ, ai vô phúc rơi rơi vào đó chỉ cần vài mươi giây thôi cũng đủ gây đại họa. Bạn bè anh ai biết chuyện cũng vô cùng ngạc nhiên, riêng chị Dạ cứ trợn mắt há mồm hỏi đi hỏi lại răng rứa hè răng rứa hè.


Ngô Minh học cùng lớp với chị Dạ thời phổ thông, cái lớp cũng lạ, ở đâu không biết chứ ở Quảng Bình tuyệt không có lớp thứ hai,.đến chục nhà thơ nhà báo nhà khoa học nổi tiếng: Ngô Minh, Lâm Mỹ Dạ, Đỗ Hoàng, Hải Kỳ, Lê Đình Ty, Trần Khởi, Phạm Hữu Xướng, Nguyễn Minh Hoàng, Lê Viết Ngư. Trải qua nửa thế kỷ họ vẫn bền bỉ yêu thương nhau cũng là chuyện xưa nay hiếm.


 Ngô Minh vốn là cán bộ tổ chức Sở thương nghiệp, hơn chục năm làm việc anh giúp không biết bao nhiêu bạn bè cho  con cái họ có việc làm, giúp vô tư không hề hút của ai một điếu thuốc. Con cháu nhà anh lắm khi anh chẳng để tâm, riêng bạn bè thì anh giúp đến tận cùng, đôi khi không được chính anh lại đau khổ hơn cả bạn .


.Ngành thương nghiệp hồi đó gọi là ngành béo bở, anh lại là cán bộ tổ chức rất có uy với giám đốc Sở, chỉ cần chịu khó nhặt nhạnh một chút anh đã giàu to. Nhưng không, cho đến bây giờ tài sản của anh vẫn chỉ là thơ, tất nhiên có một tài sản còn quí hơn cả thơ là bà vợ xinh đẹp thủy chung và hai thằng con thông minh giỏi giang. Thế cũng đủ cho anh cười sật sật suốt ngày, văn nghệ xứ mình ít ai được hạnh phúc trọn kiếp.


Viết đến đây bỗng thấy thèm uống rượu với Ngô Minh quá. Bây giờ già rồi không dám say sưa như ngày xưa nữa, chỉ cần chục năm đổ lại đây thôi kể chuyện Ngô Minh mà không kể chuyện say coi như chưa kể chuyện.


Hễ say là anh cười sật sật chạy lăng xăng đi đóng cửa sổ, hết màn đóng cửa lại đến màn vật nhau.  Anh cứ cười sật sật lao vào mấy ông đàn ông đòi vật: Không biết Ngô Minh hứ, vật chắc cái coi- coi thường Ngô Minh hứ, vật chắc cái coi.- qua mặt Ngô Minh hứ, vật chắc cái coi. Cứ thế anh vật hết người này sang người khác.


Vất vả cả đêm mới tha anh về nhà được. Sáng mai anh đến nhà, cười sật sật nói tối qua say kinh, ân hận quá, đi làm vài ly cho đỡ ân hận. 


Năm 1999 Ngô Minh say, ngã vỡ hộp sọ đem vào viện, bác sĩ cưa sọ như cưa cái gáo dừa, xử lý máu tụ rồi ghép lại ngon lành. Bốn giờ sau khi mổ, anh mở mắt tỉnh táo như không, nằm cười sật sật. Mọi người lo lắng tưởng não có vấn đề sau mổ, có khi anh điên rồi, hoá ra anh chưa giã rượu, vẫn còn say, nằm cười sật sật. 


Anh ra Hà Nội thăm mình, mình hỏi anh bị tai nạn thế nào, anh cười sật sật,  nói  mình tra ( già ) rồi, xương sọ không dính được, nếu ngã một phát nữa là xương sọ bắn ra liền. Mình trợn mắt há mồm, nói  sợ quá, anh đã khiếp uống chưa. Ngô Minh lại cười sật sật, khiếp rồi ân hận rồi. Nói xong thì kéo mình đi  ra quán, nói đi làm vài ly cho đỡ ân hận.



  Ngô Minh và Hoàng Phủ Ngọc Tường


2. NHỮNG CÂU THƠ LỤC BÁT HAY


 CỦA NHÀ THƠ NGÔ MINH


 


Người sưu tầm : Văn Minh Ngọc


 


1


khuya nghe lục bát gọi đôi


một anh một bóng một người một không.


 


                                                          ( bài LỤC BÁT GỌI ĐÔI)


 


2


   đêm qua


                  trắng nõn linh hồn


   giấc mơ hóa bướm


                                  thu còn


                                                 thiên thu...


 


   (Bài  ĐÀ LẠT THU )


 


  3


yêu đương tro bụi như đùa


biết bao nhiêu lửa  cho vừa cuộc sôi


 


                                 ( Bài VU VƠ )


 


4


Trời ơi, người khuất lâu rồi


Sao còn đau đáu những lời nước non !


                                      


 ( Bài ĐÊM CÔN LÔN)


 


 


  5


tay láön vaï nhæîng maính buäöm


cho nguyãn laình ngoün gioï näöm , biãøn åi


 


                                ( bài PHÍA NẮNG LÊN)


 


 


 


 


 


   6


Trắng khuya


                      caûn cheïn biãøn buäön


tháúy mçnh cuìng luî daî traìng


                                         xe tràng


 


                                  ( VỚI NHẤT LÂM 


                                     ĐÊM TRẮNG LÀNG  THƯỢNG LUẬT)


 


   7


          khoï ngheìo laì gaïnh maû cha


  caït laì nàõng âoüng muäúi laì biãøn cä


 


                                       ( TRUYỀN THUYẾT LÀNG CHÂN SÓNG)


 


      8


lạy này xin cụ xá cho


cô Kiều năm ấy mới vừa qua đây


   


                                      (LAY CỤ  NGUYỄN DU)


             


    9


                                       tuổi tên danh phận như đùa


                                       rượu vơi lựng nậm


                                                                 chuông chùa cầm canh…


 


                                                ( KHUYA HUẾ UỐNG VỚI BẠN CÀ MAU)


 


                               10


thơ Lầu Ngắm Sóng cầm lên


tóc vương như sợi rét mềm buộc nhau


 


( HÀ NỘI MÙA ĐÔNG)


 


 


 


11


co ro đường sấu nhớ mùa


sông Hồng đắp áo nằm mơ dáng Kiều


( HÀ NỘI MÙA ĐÔNG)


 


12


                              uống đi


  nghe vỡ tiếng đàn


                              nghe ta nằm với


               muôn vàn


                               nín câm…


   ( VẦN CŨ 1)


 


13


còn dắt nhau đến tận bây giờ


mùa đông áo mỏng cầm thơ qua đèo


 


( CHIỀU QUA ĐÈO HẢI VÂN VỚI BẠN)


 


14


Đêm hay hạt vỡ đầu môi


Nửa em xa với nửa tôi m,ong gần


 


( ĐÊM HẠT DẺ)


 


15


 Khoảng trời mười tám xanh êm


Thơm mùi bồ kết bay viền bờ mây


 


(NÓN BÀI THƠ VÀ HƯƠNG ĐẤT CAO NGUYÊN)


 


16


Nón nghiêng xuống đất cao nguyên


Mùa cà-phê dậy dương lên trắng ngần.


 


 (NÓN BÀI THƠ VÀ HƯƠNG ĐẤT CAO NGUYÊN)


 


 


 


 


17


Ai hò mái đẩy lên cao


Tròn vo nốt luyến  lay vào lòng anh


 


(NGHE CHUÔNG THIEN MỤ)


 


18


Để lòng như thể sông Hương


Nửa mong tới biển nửa vương non ngàn…


 


( NGHE CHUÔNG THIEN MỤ)


 


19


Thưa em thơ phú bọt bèo


May còn em với bao điều ngóng trông


 


(THƯA EM)


 


20


Thiên đường là trái tim ta


Tình yêu muôn thuở vẫn là sơ sinh


 


( THƠ ĐÊM GIÁNG SINH)


 


21


Oi mưa


            Oi nhớ


                            trưa nào


không phanh xe đạp


                                 anh đèo mưa đi…


 


(VẦN CŨ 3)


 


22


Trắng như tờ lịch vừa rơi


Ngày không em giấy không lời khát khao


 


(SANG TRANG)


 


 


23


May đời còn có chiêm bao


Cho hoa diệp liễu thơm vào trống không


 


(SANG TRANG)


 


24


Cầu mong dưới đáy rêu mờ


Vẫn còn chín đợi mười chờ cho nhau


 


(THẢNG THỐT THÁNG TƯ)


 


25


Đời cha tăm cá tuyệt mù


Gió mồ côi níu tàu dùa mồ côi


 


(TỰ KHÚC)


 


26


Đêm qua biển tóc mồi sương


Nghe chiêm bao trắng theo phương em về


 


(TỰ KHÚC)


 


27


Về nâng dấu cát khuya nào


Gửi vào tóc trắng gửi vào cỏ xanh


 


 (TRƯỚC BIỂN HẢI THÀNH


 KHÓC NGƯỜI EM BỖNG KHUẤT )


 


28


Một lần cho cát thành tên


Bóng thuyền khuya ấy nỗi niềm khuya nay


 


(TRƯỚC BIỂN HẢI THÀNH


 KHÓC NGƯỜI EM BỖNG KHUẤT )


 


 


 


29


Thôi em về nẻo chiêm bao


Lối trần hết nỗi xe tàu nhiễu nhương


 


(TRƯỚC BIỂN HẢI THÀNH


 KHÓC NGƯỜI EM BỖNG KHUẤT )


 


30


Rồi mai chết giữa má hồng


Lúm đồng tiền ạ se lòng phố xưa…


 


(HÀ NỘI MÙA ĐÔNG)


 


31


Mong manh là chút chiều thừa


Chùa chuông gõ nợ nhặt thưa lối trần


 


(HAI BÀI CHIỀU)


 


32


Chao ơi là cái sự tình


Kẻ say cái tỉnh người tìm cái say


 


(GIAO THỪA )


 


 


33


Thương nhau cho đá nên lời


Như cha như mạ như thời mình thương


 


(TỰ KHÚC)


 


34


Mơi tôi về giữa trái tim


Con đường như buổi đầu in dấu người


 


(PHÍA NẮNG LÊN)


 


 


 


35


Em đi


            khuất nẻo thu rồi


bơ vơ là cõi


                     anh ngồi nghe đông


 


(LỤC BÁT SÔNG HÀN)


 


36


Lang thang đá nổi mây chìm


Đêm dò đáy chén ngày tìm bóng khơi


 


  (QUY NHƠN)


 


37


Mai rồi


           đời cát vùi quên


biển còn hột muối


                           nhặt lên


                                      thưa rằng…


 


(VẦN CŨ 2)


 


38


Mỏng như  hơi rượu thoảng nghe


Mỏng như xa khuất người đi vô tình


 


(THƠ ĐỀ TỜ LỊCH CUỐI NĂM)


 


39


Mình ngồi nghe tuổi mình đi


Thơ ơ như chẳng có gì với nhau…


 


(THƠ ĐỀ TỜ LỊCH CUỐI NĂM)


40


Xanh như mình tuổi thơ ngây


Nhìn sông mà tưởng đời đầy mát trong


 


(VỚI MÀU SÔNG NHẬT LỆ)


 


41


Cái màu xanh thuở đa mang


Thấy đò cứ ngỡ đò sang bên này.


 


(VỚI MÀU SÔNG NHẬT LỆ)


 


42


Theo về


            cái nhớ không tên


giấc mơ không nhớ


                            và đêm


                                         không vần…


 


(THEO VỀ )


 


43


Dây neo buông tự vũng sân


Neo lòng ta những tháng năm xa nhà


 


(TRUYỀN THUYẾT LÀNG CHÂN SÓNG)


 


44


Khó nghèo là gành mạ cha


Cát là nắng động muối là biển cô


 


(TRUYỀN THUYẾT LÀNG CHÂN SÓNG)


 


45


Lá trầu héo quả cau khô


Cũng nên cốt đỏ suốt mùa đông thơm


 


 (TRUYỀN THUYẾT LÀNG CHÂN SÓNG)


46


Tóc mưa


              lũ cuốn bên trời


dat trôi nào


                  cũng


                          dạt trôi bọt bèo


 


( MƯA ĐÊM)


47


Đêm mòn


               từng trận mưa reo


lòng như sông lở


                           trôi vèo


                                        nhân gian…


 


( MƯA ĐÊM)


 


48


Bập bùng ve


                  lửa trong tro


bây giờ


            mà ngỡ


                         bao giờ


                                        râm ran…


 


(NHỊP VE)


 


49


Nào em thả xuống lòng mình


Tro than một phiến lửa tình lại nhen


 


(THẢ ĐÈN TRÊN SÔNG HƯƠNG)


 


50


Nam mô khuya khoắt đường tu


Nhặt bông sứ rụng sân chùa lại mong


 


(CANH BA MÕ CHÙA)


 


51


Mong ngày thoáng chốc ngày đi


Trắng tay lại ước thầm thì … Ngày mai …


 


( THƠ ĐỀ TỜ LỊCH CUỐI NĂM)


 


 


 


 


52


Hột cơm lấm đất lấm trời



Cấm lên cho tỏ mặt người …thân cua !


 

 


( TIN THÊM VỀ CON CUA LẠ)


 


53


Cười chan nước mắt chị cười


Biển răng mặn rứa mà nồi lạt canh…


 


( CHỊ TÔI)


 


54


Tuổi tên danh phận như đùa


Rượu vơi lưng nậm chuông chùa cầm canh


 


( KHUYA HUẾ UỐNG VỚI BẠN CÀ MAU)


 


55


Hoa hồng là hoa hồng gai


Chuyện tình một đóa trên tay người cầm


 


(HOA HỒNG MƯA)


 


56


Chơi vơi ảo ảnh lên ngày


Khoảng trời long não xanh gầy tuổi tên


 


(TƯỜNG ƠI…)


 


57


Chao ôi sông rộng tày gang


Mà đất nước mấy mươi năm dãi dầu


 


(VỀ HIỀN LƯƠNG GẶP CÂU HÁT CŨ)


 


58


Ôi, điều nước nhớ non mang


ẩn trong câu hát quá giang ngày thường…


 (VỀ HIỀN LƯƠNG GẶP CÂU HÁT CŨ)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét