Hiện nay ai cũng iết rằng tại Trung Quốc các kênh truyền thông như báo chí, truyền hình đều đã được qua chính quyền kiểm duyệt, chính vì thế mà nhiều thông tin khi đến với người dân đã bị bóp méo sự thật, và nhiều thông tin đã bị giấu diếm không dám công bố.Thậm chí cùng một sự việc mà hôm qua còn rất ca ngợi ủng hộ, nhưng hôm nay thì đã bịa ra rất nhiều thứ nhắm bóp méo sự thật để đàn áp người ta, điển hình là môn khí công Pháp luân công tại Trung Quốc.
Ngày 24 tháng 09 năm 1997, báo Y học và Sức khỏe đã đăng bài viết có tựa đề ”Để chữa bệnh khỏe người, Pháp Luân Công là tốt nhất”
Pháp luân công là môn khí công tại Trung Quốc ra đời năm 1992, đến năm 1999 đã có hơn 100 triệu người theo tập nhờ những lợi ích về sức khỏe do tập luyện mang lại, do Pháp Luân Công tu luyện theo tiêu chuẩn Chân Thiện Nhẫn nên cũng giúp đạo đức tinh thần người dân Trung Quốc được nâng cao trở lại, nhiều gương người tốt việc tốt trong xã hội lúc đó đều là các học viên Pháp Luân Công. Tất cả các phương tiện truyền thông Trung Quốc đều rất ca ngợi Pháp Luân Công .
Thời điểm đó cứ vào sáng sớm các công viên lớn nhỏ tại Trung Qước đều có rất nhiều học viên Pháp Luân Công đến để tập luyện.
Ngày 10 tháng 11 năm 1998, Dương Thành vãn báo Trung Quốc đã đăng bài viết có tựa đề: “Già trẻ vui tập Pháp Luân Công”
Dẫu khí công là văn hóa cổ truyền của Trung Quốc và đã xuất hiện từ xa xưa, nhưng đứng trước một môn tập luyện đông đảo hoàn toàn tự phát, hoàn toàn không thuộc sự quản lý của chính quyền , không nằm dưới sự lãnh đạo của ĐCS, vì thế mà Pháp Luân Công như một cái gai trong con mắt lãnh đạo ĐCS Trung Quốc lúc đó là Giang Trạch Dân, ông ta đố kỵ quần chúng ca ngợi Pháp Luân công mà không ca ngợi ông ta. Sau đó Giang Trạch Dân ra lệnh đàn áp Pháp Luân Công bất chấp sự phản đối của các thành viên khác trong Bộ Chính trị, Đảnh viên lão thành rất có uy tín lúc đó là Kiều Thạch đã tuyên bố rằng “Pháp Luân Công đối với đất nước và nhân dân chỉ có trăm điều lợi mà không có một điều hại”.
Năm 1999 thời điểm bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công, các kênh truyền thông tại Trung Quốc đang ca ngợi thì bất ngờ đều quay ngược lại chỉ trích mạnh mẽ Pháp Luân Công, Tất cả các thông tin đều là giả tạo bóp mép sự thật chỉ để nhằm mục đích đàn áp.
Tất cả các học viên đều bị cấm tập luyện, hàng trăm ngàn người bị tống và các trại giam giữ bất hợp pháp, con số thống kê được cho thấy hàng ngàn học viên bị chết nhưng con số thực tế còn cao hơn nhiều.
Những học viên bị giam giữ nếu vẫn kiên định tu luyện thì sẽ bị tra tấn đến chết, bị mổ cắp nội tạng đem đi bán.
Nếu ai mà tiết lộ sự thật sẽ bị khép vào tội phản quốc.
Vậy ai là người dám công bố sự thật cho dân chúng biết?
Một người đàn ông đã quyết định đưa sự thật ra cho công chúng.
Ông ấy là Trình Phượng Tường. Sinh ngày 07 tháng 07 năm 1964, ông Trình là một học viên Pháp Luân Công từ thị trấn Lâm Minh Quan, thị xã Vĩnh Niên, tỉnh Hà Bắc. Đó là một thị trấn nhỏ với dân số 1,3 triệu người.
Vào ngày 19 tháng 01 năm 2004, ông và một số học viên Pháp Luân Công phát sóng thành công các bộ phim tư liệu về Pháp Luân Công trên mạng vô tuyến địa phương tại Hình Đài và Sa Hà, hai khu vực của tỉnh Hà Bắc, thông qua các bộ phát A/V không dây.
Vì làm điều này ông đã “ký” vào bản án tử hình của chính mình.
Ông bị cảnh sát thị xã Vĩnh Niên bắt vào ngày 28 tháng 01 năm 2004 mà không có bất kỳ lệnh bắt nào.
Cảnh sát che giấu ông trong tầng hầm của Sở Cảnh sát và thẩm vấn ông với những hành vi hung bạo
Chính quyền giam ông Trình trong tầng hầm Đội số 01 huyện Vĩnh Niên. Đội trưởng Dương Khánh Xã đã đâm que tăm tre vào móng tay của ông Trình trong lúc thẩm vấn để lấy thông tin về việc phát sóng.
Đội phó đội số 01 là Lưu Bá đã đánh ông Trình bằng một cây gậy gỗ đến khi nó bị gãy. Ông Trình đã bị ngất nhiều lần và vẫn có thể nhìn thấy rõ các vết sẹo. Công an Vương Ái Lâm ở Đội số 02 đã dùng túi nilon để trùm lên đầu ông Trình, còng tay và treo ông lên với hai tay giang ra và chân lơ lửng trong không trung, sau đó họ đánh ông Trình dã man.
Công an thành phố Hàm Đan là Từ Triệu Lương đã đánh ông Trình đến mức ông bị gãy xương sườn thứ 11. Ông cũng không được chữa trị đúng cách. Công an Từ còn bắt ông Trình ngồi trên ghế sắt trong tám ngày, trong khi Từ đặt gậy gỗ lên hai chân ông và cho hai người dẫm lên rồi đẩy qua lại. Ông Trình đã bất tỉnh nhiều lần, hai tay ông bị tê cóng.
Tại thời điểm đó, ông Trình có 1.000 nhân dân tệ trong túi. Trưởng đồn không những lấy tiền ngay trước mặt người chứng kiến mà còn hét lên “Tôi là trưởng đồn Vương Bảo Thế. Tôi không cần làm theo luật pháp khi xử lý các học viên. Các người cứ việc kiện tôi.”
Ông Trình còn bị cấm ngủ trong 14 ngày đêm, bị dội nước sôi lên đầu, và bị tiêm nhiều loại thuốc lạ.
Ông bị kết án lao động khổ sai 11 năm, song ông đã tìm cách trốn thoát vào ngày 09 tháng 11 cùng năm.
Ngày 23 tháng 02 năm 2005, cảnh sát nhận tin tình báo là ông bà Cái Tân Trung đang giấu ông Trình trong nhà của họ và tiến hành lục soát. Khi cảnh sát không tìm thấy ông Trình, để thay thế, họ đã bắt hai vợ chồng già.
Khi bị thẩm vấn tại sao ông chứa chấp ông Trình, ông Cái Tân Trung nói với cảnh sát: “Ông ấy đang hấp hối do bị ngược đãi và tra tấn. Tôi không thể không làm gì và khoanh tay nhìn ông ấy chết.”
Cảnh sát đã đưa người đàn ông nhiều tuổi tốt bụng cứu sống ông Trình đến Trung tâm Giam giữ huyện Vĩnh Niên, ở đó ông phải đối mặt với hàng loạt hình thức tra tấn và bức hại. Ông Gai tiếp tục tuyệt thực để phản bức hại, nhưng ông còn phải chịu sự tra tấn nhiều hơn như là [kết quả] của sự trừng phạt. Bác sĩ tại trung tâm giam giữ cưỡng bức đưa các ống xông vào [cơ thể] ông và đâm thủng các cơ quan nội tạng. Ông Gai đã nôn ra lượng lớn máu và chết ngạt trên máu của mình.
Đối với ông Trình, không ai còn nhìn thấy ông ấy thêm một lần nào nữa. Không một học viên Pháp Luân Công nào nhìn thấy hay nghe nói về ông trong 08 năm. Người ta suy đoán rằng ông có thể bị bắt lại. Thực tế, ông thậm chí có thể đã qua đời.
Đây là cái giá phải trả để đưa ra sự thật tại Trung Quốc.
Còn các nước trên thế giới thì sao?
Các học viên Pháp Luân Công tại nhiều nước trên thế giới đang nỗ lực nói rõ sự thực cuộc đàn áp tại TQ ra thế giới, nhiều người đã biết rõ sự thật cuộc đàn áp vô nhân đạo này, nhiều nhã lãnh đạo của Mỹ Canada, Úc, v.v… đã lên tiếng đề nghị TQ chấm dứt cược đàn áp vô nhân đạo này.
2 giờ chiều ngày 20/11/2001, ngay giữa quảng trường Thiên An Môn đông đúc như thường lệ, 36 người Tây phương này đến từ tổng cộng 12 quốc gia khác nhau như Thụy Sĩ, Đức, Pháp, Mỹ, Canada, Australia, v.v. Trong số họ có giám đốc công ty, kỹ sư năng lượng nguyên tử, sinh viên, cố vấn kỹ thuật, bác sĩ và cả phụ nữ nội trợ. Họ không quản vạn dặm tới Bắc Kinh chỉ để nói một câu thành tâm với người dân Trung Quốc rằng Pháp Luân Công là tốt, Chân Thiện Nhẫn là tốt. Phần lớn họ là những người trẻ tuổi đang xếp bằng ngồi trên mặt đất, với vài người giương lên một biểu ngữ màu vàng rất lớn, trên đó ghi ba chữ Hán rất to “Chân Thiện Nhẫn” và phiên dịch tiếng Anh: “Truth Compassion Tolerance”.
Chưa đầy 30 giây sau, một lượng lớn cảnh sát ập đến, giật lấy tấm biểu ngữ và cưỡng chế lôi tất cả mọi người lên xe. Người thanh niên 23 tuổi đến từ Canada, Zenon Dolnyckyj, đột nhiên giẫy thoát từ tay cảnh sát và rút trong áo T-shirt ra một tấm biểu ngữ nhỏ ghi năm chữ Hán: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Vừa giương biểu ngữ, anh vừa chạy đến bên các du khách Trung Quốc và hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Châu Âu biết! Canada biết! Nước Mỹ biết, cả thế giới đều biết, Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Anh không ngừng hô lớn, cho tới khi ba cảnh sát hung dữ đánh anh ngã xuống mặt đất.
Tại Việt Nam, Pháp Luân Công phát triển như một môn khí công nhắm nâng cao sức khỏe và tinh thần, do phát triển tự phát nên không rõ số lượng học viên là bao nhiêu. Cũng như các học viên trên thế giới, các học viên cũng muốn nói rõ cuộc đàn áp ở Trung Quốc cho mọi người nhằm sớm chấm dứt cuộc đàn áp vô nhân đạo này.
Năm 2010, hai học viên là Vũ Đức Trung và Lê Văn Thành đã lắp đặt thiết bị phát sóng ngắn tại Sóc Sơn truyền thẳng vào Trung Quốc nói nhằm nói rõ sự thật về Pháp Luân Công với người dân Trung Quốc.
Sau đó Đại sứ quán Trung Quốc đã có công hàm yêu cầu phía Việt Nam điều tra. Sau đó cả 2 học viên này bị bắt và bị kết án 3 năm tù.
Ở Việt Nam, số lượng học viên chủ yếu tập trung ở Hà nội và TPHCM, các công viên lớn ở Hà Nội và TPHCM đều có điểm luyện công. Do chịu áp lực và thông tin lừa dối từ Trung Quốc nên các điểm luyện công này vẫn thường hay bị can nhiễu từ phía công an hay bảo vệ, các học viên đã kiên trì giải thích sự thật cho công an, nhờ đó các điểm luyện công này vẫn được duy trì, tuy nhiên không phải điểm luyện nào cũng được như thế.
Tại TPHCM, khi Lãnh sứ quán Trung Quốc chuyển từ đường Nguyễn Thị Minh Khai về đường Hai Bà Trưng (gần công viên Lê Văn Tám) lập tức điểm luyện công tại công viên Lê Văn Tám bị chính quyền dung vũ lực không cho phép các học viên tập luyện, những học viên nào kiên trì tập đều bị đánh đập rất dã man.
Mới đây nhất, điểm luyện công tại trung tâm thành phố là công viên Tao Đàn cũng bị chính quyền dùng vũ lực không cho tập luyện mà không có bất cứ sự giải thích hợp lý nào, những ai không nghe theo đều bị đánh đập rất dã man. Hiện nay nếu ai có dịp đi vào công viên tao đàn sẽ thấy tại khu trung tâm công viên có một nhóm bảo vệ đứng sẵn, bên cạnh còn có các công an mặc thường phục nhắm ngăn cản các học viên đến tập luyện.
Phải chăng đó cũng là giá phải trả khi muốn công bố sự thật tại Việt Nam.
(Ánh Sáng)
-----------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét