* NGUYỄN NGUYÊN BÌNH
Tôi còn nhớ hơn ba mươi năm trước, sau khi cho quân tiến công xâm lược nước ta và bị quân dân ta đánh cho thảm bại, phía TQ tuyên bố rút về và bỏ lại một mớ tù binh, trong đó có nguyên một đại đội quân chủ lực ra đầu hàng quân ta ở Cao Bằng. Hồi đó, vì có tham gia công tác trao trả tù binh nên chúng tôi đã nhiều lần phải đưa tù binh từ Thái Nguyên lên cửa khẩu Đồng Đăng, Lạng Sơn.
Đường đó có đi qua cầu ngầm Khánh Khê, nơi đã diễn ra cuộc chiến đấu quyết liệt của quân ta chặn đứng một mũi tiến quân hùng hổ của bọn xâm lược, không cho chúng tiến sâu vào hậu phương ta, nhưng ở đó anh em ta cũng bị hi sinh không ít. Mỗi lần qua đó, tôi đều không tránh khỏi bồi hồi thương tiếc đồng đội của mình, tôi những muốn nói với anh em mình nhiều điều lắm, nhưng tiếc rằng tôi không phải là nhà thơ, tôi không làm được bài thơ nào để tặng các anh em. Rồi, năm sau, nhà thơ Nguyễn Đình Chiến (PV báo QĐND) đã có bài thơ trúng giải trong cuộc thi thơ của Tuần báo Văn Nghệ, bài thơ thật hay và cảm động, tôi rất cảm ơn nhà thơ đã nói giúp tình cảm của mình muốn gửi tới các chiến sĩ đã hi sinh ở Khánh Khê. Tôi đã trân trọng chép lại bài thơ trong cuốn sổ thơ của mình, và mỗi khi đến ngày kỷ niệm chiến tranh 17-2, tôi lại giở ra đọc lại. Mỗi lần đọc, lại cứ nước mắt rưng rưng…Năm nay, giở đọc bài thơ, tôi lại càng nghẹn ngào xúc động, vừa thương anh em mình, vừa hận uất những kẻ phản bội, đã cho đục bỏ những chữ trên tấm bia ghi công của anh em mình, xóa bỏ tội ác của quân xâm lược. Tôi chép bài thơ đó lên đây để chia sẻ với bạn đọc cho khuây bớt nỗi buồn thương, uất nghẹn. * * *
Bài thơ của tác giả Nguyễn Đình Chiến:
GẶP LẠI CÁC EM
Các em nằm yên nghỉ bên sông
Những cánh hoa hồi phủ thơm mặt đất
Anh về thăm mà không cầm nước mắt
Trời biên cương xanh ngắt
Mây trắng bồi hồi đỉnh chốt người đi.
Sông Kỳ Cùng đỏ đang đợi bên kia
Nước ngập cầu Khánh Khê, xe ca chưa sang được
Anh vòng qua lối tắt
Tìm các em trong sắc cỏ xanh rì.
Sau cơn mưa nghi ngút nắng hè
Để bóng anh trùm lên từng ngôi mộ
Hàng bia nhỏ không còn nhìn rõ chữ
Nhưng gương mặt nào anh cũng nhớ y nguyên.
Anh thì thầm gọi tên mãi từng em
Như gọi tên những người thân yêu nhất
Những đứa em chung chiến hào giữ đất
Mùa xuân qua, đã ngã xuống nơi này
Chưa tròn tuổi quân nhưng các em đã sống trọn cuộc đời
Với đồng đội, với tình yêu biên giới
Các em ơi có nghe anh gọi
Cả đội hình đơn vị sắp qua đây.
Mười năm hành quân qua bao chặng đường dài
Nay đứng trước các anh em thấy mình rõ nhất
Thấy tan đi những suy tư vụn vặt
Thấy cháy bùng bao ước nguyện thiêng liêng
Cho anh về sống lại những đêm
Đốt ngọn lửa trong gió mùa đông- bắc
Ôm tấm chăn chiên còn vương bụi đất
Đi dọc chiến hào nhường hơi ấm cho em.
Vẫn còn đây ôi tiếng hát hồn nhiên
Đêm đẩy mảng cùng anh vượt thác
Cả tiểu đoàn vượt sông ào ạt
Em đập sóng thia lia cho dậy ánh trăng vàng…
Các em đi khi mười tám tuổi xuân
Và để lại những trái tim trong trắng
Ở Đồng Đăng, Thâm Mô, Chậu Cảnh
Bên hầm sâu trên chiến lũy pháo đài,
- Đất của mình chứ đất của ai
Phải xông lên mà giữ!
Tiếng các em thét gọi nhau trong chiến hào khói lửa
Còn cháy lòng bao chiến sĩ xung phong…
Thôi cá em nằm yên
Quân ta đang tiến về Cao Lộc
Đường bình độ cả trung đoàn thầm nhắc
Phải giữ yên mảnh đất các em nằm.
Lửa cháy rồi trên cao điểm Bốn trăm.
-----------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét