Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

Vì sao tôi yêu Triết Học Đường Phố


Đã rất nhiều lần tôi muốn ngồi xuống như hôm nay, lật lại ký ức từ cái khoảnh khắc đầu tiên mà tôi gặp em – Triết Học Đường Phố để có thể chia sẻ những cảm nhận của tôi, tình yêu trong tôi đã trải dài trong suốt 1 thời gian gắn bó.
Bản thân tôi tự nhận là 1 kẻ sống tình cảm, và đối với tôi, những điều gì thực sự có ý nghĩa, những người nào mà khiến trái tim tôi phải mất nhịp nhiều lần, tôi luôn muốn thể hiện, bày tỏ tình yêu tận sâu bên trong mình đến họ. Chẳng phải khoe khoang hay cũng chẳng phải để ai đó phải nhớ tới, chỉ là khi tôi thể hiện ra, tôi có thể nhẹ gánh hơn khi mà tình yêu là quá lớn, khi mà những rung động bên trong thôi thúc tôi phải làm 1 điều gì đó. Để bây giờ tôi ngồi đây, gửi gắm tâm tư của mình cho tình yêu của tôi, cũng giống như 1 kẻ yêu đơn phương thổ lộ tình cảm với người mình yêu đã lâu, cho dù bị từ chối cũng có thể thảnh thơi mà tự nhủ: “Mình làm được rồi.!”.
Có lẽ ai đã từng biết đến THĐP cũng đều có 1 khoảnh khắc tình cờ gặp gỡ, nhất là với những ai đang yêu THĐP như tôi thì cái khoảnh khắc đó lại càng sâu đậm. Tôi vẫn còn nhớ như in cái khoảnh khắc tôi nhìn vào 1 bức ảnh người cha để con gái ngồi trên vai, và bên cạnh là những dòng chữ về 1 thời tuổi thơ đáng nhớ, tôi chỉ nhớ rõ nhất 1 câu: “Nơi cao nhất trên thế giới này là bờ vai bố”, bên dưới đề tên Triết Học Đường Phố. Và cái tên chính là điều hấp dẫn lớn nhất với tôi lúc đó, tôi không biết bạn cảm thấy như thế nào khi đọc cái tên đó nhưng với tôi, tôi cảm nhận được 1 điều gì đó phá cách, 1 chút sâu sắc cùng với 1 chút hoang dại, điều mà luôn hấp dẫn tôi bấy lâu. Khi vào Page, những câu nói, tư tưởng của những người mà tôi chưa 1 lần nghe tên đã làm tôi choáng ngợp, nhất là tư tưởng của Osho, và khoảnh khắc đó đã tạo ra bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời tôi. Để đến bây giờ tôi nhìn lại, tôi vẫn không khỏi vui mừng khi cảm thấy mình thật may mắn, hay cũng có thể nó cũng do chính tôi vẫn luôn khao khát 1 điều gì đó sâu sắc hơn, thực tế hơn khi đã chán lắm những cái Page tình yêu ngày ngày thất tình, ủy mị, những cái “triết lý” tầm phào mà đến tôi khi đó cũng phải bật cười, và hay cũng do… Duyên khởi.
Tình yêu của tôi với THĐP chớm nở ngay từ những ngày đầu tiên, khi những câu nói thực sự khiến tôi phải mất khá nhiều thời gian để suy nghĩ, để chiêm nghiệm, để thực hành. Và khi tôi kinh nghiệm được những tri thức ấy, tôi vui mừng khôn xiết, tôi cảm nhận được rất rõ sự trưởng thành bên trong. Những ngày tháng đầu, tôi không bỏ qua bất kỳ 1 bài đăng nào. Từng câu nói, từng bài học tôi nâng niu và nghiêm túc thực hiện. Những lần trao đổi, học hỏi qua những người cùng tư tưởng trên Page, tôi ngày càng trưởng thành hơn. Bản thân tôi ngay từ đầu đến với THĐP đã luôn mang trong mình 1 tâm thế học hỏi, tôi không quan tâm tác giả là ai, người nói là kẻ như thế nào, tôi chỉ quan tâm đến thông điệp mà Page mang lại giúp ích gì cho sự trưởng thành tâm thức trong tôi. Tôi mỗi ngày 1 trưởng thành, tình yêu trong tôi với THĐP cũng ngày 1 lớn, nhưng có lẽ điều làm tôi vui nhất là gặp gỡ và trở thành bạn của nhiều người cùng tư tưởng, cùng rung động với mình, để đôi khi lúc đó có cảm thấy trống trải, cô đơn tôi vẫn có thể tự nhủ: “Mình không đơn độc.”
Đã 2 năm rồi từ cái ngày biết đến THĐP, để giờ đây tôi là 1 admin, vẫn còn đó trong tôi những rung động thuở đầu khi là thành viên của Page, vẫn còn đó những xúc cảm khó có thể diễn tả khi đọc những bài viết, những trao đổi, những tranh luận của thành viên. Nhưng trên hết vẫn còn đó tình yêu của tôi dành cho THĐP, chẳng phải vì tôi là 1 admin, hay vì tôi là 1 thành viên trung thành, mà bởi vì… Chẳng có lý do nào cho tình yêu cả, tôi yêu THĐP đơn giản vì rung động trong tôi đang hòa cùng rung động của “em”. À mà có 1 lý do đấy, vì “em”…đáng được yêu thương…!
Đối với tôi THĐP giống như 1 người con gái, em nhẹ nhàng, sâu sắc, hoang dại như chính cái tên của em vậy. Em yêu quý tất cả mọi người, em chân thành với bất cứ ai, em nói và chỉ nói sự thật dù cho có làm ai đó bị tổn thương. Em mang bao nhiêu thông điệp, em vô tư trước không ít lời mỉa mai, châm chọc. Em mạnh mẽ, lặng lẽ đứng 1 mình, sống cuộc sống của chính mình dù xung quanh em có biết bao người con gái trang điểm lòe loẹt, trang sức đủ thứ, và tham lam vô độ. Người con gái khác tìm đủ mọi cách khiêu gợi thu hút người xem, mang 1 đống những mớ bong bóng cảm xúc chất ngập cả tâm thức của giới trẻ, những đống tin tức tào lao chất ngập cả tâm trí con người, rồi nhúng người khác vào những chương trình quảng cáo phù du, những quan điểm cuộc sống cực đoan, những triết lý tầm phào… Còn em, em vẫn đứng đó, cứ nhẹ nhàng thủ thỉ bao điều, những bài học nhẹ nhàng mà sâu lắng, những kinh nghiệm sâu sắc mà thiết thực về tình yêu, cuộc sống. Em vẫn đứng đó giữa bao cám dỗ đời thường, em chẳng cần danh lợi giàu sang, em chỉ cần… chỉ cần là chính em. Biết bao người đến mà có mấy người đi, có lẽ những ai đã chót yêu em cũng đều là những con người mang trong mình tình yêu sâu sắc lắm, sâu sắc như chính con người em vậy. Tôi nghĩ những người khác cũng như tôi, cũng muốn chia sẻ tình yêu với em nhiều lắm, nhưng có khi khả năng thể hiện vụng về, hãy cũng có lẽ họ cũng đã từng như tôi, yêu thiết tha nhưng chẳng 1 lần dám nói ra. Nhưng có lẽ tôi biết em cũng cảm nhận được phải không? Cảm nhận được tình yêu đó qua những quan tâm chân thành, những comment vụng về, hay những điều họ đã làm để giúp em có thêm nhiều người bạn mới… Và em biết đấy, tình yêu không phải là mãi mãi, sẽ đến 1 lúc hoa hồng phải tàn phai, nhưng tôi sẽ không ngại phải trồng lên thật nhiều bông hoa hồng khác khi mà em vẫn còn đó, vẫn đáng để được yêu thương…!
Có những khi tình cảm là quá lớn, và con người ta muốn bày tỏ tình cảm và lòng biết ơn của mình đối với người khác, thì 2 từ Cảm Ơn có lẽ là hợp lý nhất để nói ra, hợp lý không phải vì nó thể hiện được hết tình cảm của người nói, không phải không còn từ nào để diễn tả nữa, mà hợp lý là vì 2 từ đó người nói có thể gửi gắm hết những nỗi niềm, những tâm tư, những tình cảm của mình vào trong đó. Và giờ đây, thực sự trong tôi có rất nhiều điều muốn nói, những bài học, những kinh nghiệm, những điều tuyệt vời mà THĐP mang lại cho tôi, tôi sao có thể nói hết được lòng mình, tôi chỉ có thể biết nói 2 từ Cảm Ơn. Với 1 thành viên đã trưởng thành từ THĐP, cảm ơn anh Huy đã sáng lập ra Page và tâm huyết như vậy với tuổi trẻ, cảm ơn những người đã từng là admin của THĐP, cảm ơn những người bạn đã cùng tôi gắn bó sâu sắc với ngôi nhà nhỏ này, với người con gái đáng yêu như thế này…! Và gửi đến những người bạn của THĐP. Tôi và bạn cũng như nhau, cũng khao khát sự trưởng thành trong tình yêu và cuộc sống, để có thể vô tư và an bình trong cái bể khổ ở đời này. Tôi mong bạn hãy xem THĐP như chính ngôi nhà của mình, hãy trưởng thành trong đó, và khi đó bạn có thể rời chiếc tổ của mình và bay đến nơi mà bạn muốn, hay đôi khi quay về tổ dẫn đường cho những người em của mình, hay cũng có thể tạo ra thật nhiều chiếc tổ như THĐP để tất thảy ai ai cũng có thể tự do, ai ai cũng có thể cảm nhận được bầu trời…!
Tôi nghĩ anh Huy hay nhiều người trong THĐP cũng giống tôi, cũng khao khát mang lại điều gì đó tốt đẹp cho mọi người, nhất là giới trẻ khi giờ đây đang bị bủa vây với quá nhiều cám dỗ… Chẳng phải vì như thế có thể trở thành vĩ nhân, chẳng phải được nổi tiếng, chẳng phải là tự khoác cho mình cái áo của siêu nhân đi cứu người đời, hay chẳng phải muốn làm 1 điều gì đó thật to tát, cao cả… Mà đơn giản bởi vì tất cả cũng đều trải qua những điều như thế, cũng cảm nhận được những nỗi buồn, đau, tủi hổ, cô đơn, khổ cực… Nhưng trên hết chúng tôi đã tìm được con đường để vượt qua, để tự mình đứng vững trên đôi chân của mình, để có thể vô tư với đời, tràn ngập yêu thương với cuộc sống và khi bạn có thể cảm nhận được nỗi đau của người khác mà chính mình đã từng trải qua, tin tôi đi sẽ có 1 lòng trắc ẩn xâm chiếm tâm hồn bạn và bạn sẽ muốn, muốn lắm được giúp đỡ những người khác… Nhưng có 1 điều tôi muốn bạn phải hiểu, THĐP sẽ chỉ là người chỉ đường cho bạn, việc của bạn là co đi hay không mà thôi, và chúng tôi cũng không thể chắc chắn rằng con đường đó là Đúng, vì chưa ai trên đời này có thể biết được con đường Đúng là như thế nào, ngay cả với Phật hay ai đó khác, tất cả chỉ là tương đối. Chỉ vì chúng tôi đã, đang và sẽ đi trên con đường đó và cảm nhận được những điều tuyệt vời mà nó mang lại, nên chúng tôi muốn chỉ đường cho những ai muốn đi cùng, và hãy nhớ đừng tin tưởng bất cứ ai ngoài bạn, như tôi đã được nghe 1 câu ở đâu đó: “Hãy biết bản thân mình, mọi điều khác chỉ là phụ”. Và với những dòng chia sẻ như vậy, tôi mong khi đến với THĐP, các bạn hãy cố gắng gạt bỏ cái tôi của mình, bản ngã của mình, hãy đến với 1 tâm trí mở, 1 trái tim mở, bạn sẽ cảm nhận được rất nhiều điều, cũng như tôi đã từng cảm nhận được những điều đó….
Vẫn còn nhiều, còn nhiều lắm những điều tôi muốn nói, muốn bày tỏ, chia sẻ. Nhưng có lẽ như vậy thôi, khi trong tôi cũng đã nhẹ nhàng nhiều lắm.. Và có 1 điều tôi vẫn luôn muốn nói với tất cả người có cùng tình yêu với tôi… Hãy yêu THĐP như chính nó đang vậy, hãy sống trong nó, cảm nhận nó, yêu nó, bạn sẽ biết tình yêu là gì… Và như anh Huy vẫn thường nói: Tình Yêu là chân lý cao nhất!
----------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét