* NGUYỄN LÂN THẮNG
Ngày 28 tháng 4 năm 2014, lúc 23:39, tờ Quân Đội Nhân Dân có bài của trung tá Nguyễn Văn Minh, một cây bút chuyên nghiệp của bộ máy tuyên huấn Quân uỷ Trung ương với tựa đề: Điều trần… một phía, làm sao khách quan?
Trước tiên, phải nói rõ vai trò Quân ủy Trung ương là cơ quan lãnh đạo của Đảng Cộng sản Việt Nam trong Quân đội Nhân dân Việt Nam, thể hiện quan điểm Đảng Cộng sản Việt Nam lãnh đạo Quân đội nhân dân Việt Nam tuyệt đối, trực tiếp về mọi mặt. Tuy phạm vi trách nhiệm chỉ trong quân đội, nhưng với mục tiêu hàng đầu là bảo vệ Đảng, cho nên người ta thấy những cây bút như Nguyễn Văn Minh luôn xuất hiện để bênh vực cho Đảng CSVN mỗi khi bên ngoài xã hội xảy ra bất cứ chuyện gì bất lợi cho Đảng. Mang tiếng là một sĩ quan quân đội của Nhân Dân, nhưng chúng ta chưa hề thấy Nguyễn Văn Minh một lần nào viết bài bênh vực cho chính những người bộ đội phục viên hay thanh niên xung phong bị cưỡng chế đất... chưa nói đến những trường hợp oan sai khác như ông Nguyễn Thanh Chấn - Bắc Giang... hay chuyện bất công xảy ra với người dân mà nhiều tờ báo khác phải lên tiếng bênh vực cho họ.Cái tên Nguyễn Văn Minh bắt đầu được biết đến từ năm 2011 khi còn là đại úy với những bài viết thóa mạ lòng yêu nước của những người biểu tình chống Trung Quốc xâm lược trên blog Yahoo, vậy mà đến năm 2014 đã là trung tá! Lạ quá... chiến công nào đây giữa thời bình mà được thăng quân hàm còn nhanh hơn thời chiến, hay chỉ nhờ những bài viết như vậy? Bài viết mới đây của Nguyễn Văn Minh trên báo Quân đội Nhân dân nhằm chỉ trích những blogger, nhà báo tự do đến Hoa Kỳ để tham dự buổi điều trần về tự do báo chí nhân ngày Tự Do Báo Chí thế giới, rằng họ là những kẻ "cơ hội chính trị", là những kẻ "truyền bá, phát tán những thông bịa đặt, xuyên tạc, chống đối chính quyền". Vậy thử hỏi viết để thăng quân hàm vượt cấp có phải là "cơ hội chính trị" không?! Dân oan mất đất đang lê la đầy đường ở đâu ra?! Người dân chết trong đồn công an ở đâu ra?! Trẻ con chết vì vacxin và bệnh dịch sởi la liệt ở đâu ra?!... có là thánh cũng không thể phủ nhận những chuyện như vậy chứ đừng nói là ai xuyên tạc cho được!
Càng viết, Nguyễn Văn Minh càng bộc lộ một trình độ hiểu biết của một con ếch nhựa rơi dưới cống. Chẳng hạn như Nguyễn Văn Minh cho rằng Hoa Kỳ cho những người kia điều trần là từ một phía, là không khách quan. Vậy thử hỏi, nếu giả sử một trong những người đó chính thức viết bài phản biện lại bài viết của Nguyễn Văn Minh, liệu báo Quân đội Nhân dân hay 700 tờ báo ở Việt Nam có tờ nào dám đăng?! Riêng câu hỏi này thôi đã khiến bài viết của Nguyễn Văn Minh trở thành ngờ ngệch, đáng thương!
Thứ hai, Nguyễn Văn Minh ngồi trong cái đáy giếng làng, cứ ngỡ thế giới cũng tròn như giếng làng mình, cứ chém gió chuyện đông chuyện tây như thật, cứ nghĩ thiên hạ bây giờ vẫn còn ở cái thời chỉ biết nghe mỗi cái loa rỉ treo trên cây đa đầu xóm. Đọc một bài viết mà lời lẽ hùng hồn như một bản cáo trạng, nhưng kỳ thực là trung tá Nguyễn Văn Minh phải đợi bài viết của một kẻ lưu vong đã thay tên đổi họ như John Lee viết ra xong, mới dựa vào đó để hùa theo chốt hạ. Lẽ ra Nguyễn Văn Minh và John Lee phải thấy nhục nhã tại sao một cây viết ''chính thống'' như mình và một đồng bọn là chủ bút tờ báo tại Mỹ lại không được mời mới phải chứ.
Nguyễn Văn Minh đã nói rằng những nhà báo độc lập kia là những kẻ cơ hội chính trị, trong nước thì viết bài xuyên tạc tình hình đất nước và giờ ra nước ngoài tiếp tục xuyên tạc bịa đặt về tự do báo chí. Vậy tại sao ngay phóng viên có thẻ nhà nước cấp như hai nhà báo Nguyễn Ngọc Năm và Hán Phi Long (VOV) bị công an đánh tơi bời khi tác nghiệp ở Văn Giang nhỉ? Tại sao phóng viên Thế Dũng (Lao Động) lại bị hành hung khi tác nghiệp ở nơi buôn lậu gia cầm nhỉ? Tại sao hai phóng viên là Nguyễn Duy Long và Trần Văn Dương (VTC16) lại bị chức sắc thôn truy sát khi tìm hiểu về dồn điền đổi thửa nhỉ? Đấy có phải là tự do báo chí không hả ông trung tá nhà báo quân đội? Rồi còn nhiều cây bút tự do trong nước đã phải nhận những bản án tù khắc nghiệt như Nguyễn Văn Hải, Tạ Phong Tần của nhóm CLB nhà báo tự do hay những cây bút độc lập như Phạm Viết Đào, Phạm Chí Dũng, Trương Duy Nhất... những người đến Mỹ biết trước hậu quả họ có thể gánh chịu, nhưng họ vẫn kiên định cất tiếng nói của mình. Họ có là kẻ cơ hội không khi dám chọn phần thiệt về mình chỉ để nói lên sự thật?
Nực cười nữa là Nguyễn Văn Minh còn bày cách cho nước Mỹ phải hỏi nghị sĩ này, phải hỏi nghị sĩ kia thì mới khách quan, mới trung thực. Nếu chính phủ Mỹ dại đến mức phải để cho một trung tá nhà báo của một tờ báo chả ai đọc như Nguyễn Văn Minh chỉ lối như vậy thì tốt nhất chính phủ Việt Nam cũng nên quên đi việc hợp tác kinh tế TPP hay lời mời tổng thống của bọn hâm ấy làm gì, nên mời Kim Jong Un thì hơn.
Nguyễn Lân Thắng, Hà Nội 29/04/2014
----------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét