* LÊ MAI
Một đặc điểm nổi bật trong vụ HD-981 là sự hung hăng của TQ. Người ta kinh ngạc tự hỏi: Vì sao TQ lại tỏ ra hung hăng đến thế ? Kỳ lạ hơn nữa, TQ lại nhắm vào VN – một đồng minh chiến lược, cùng chung ý thức hệ ? Điều gì đã làm cho TQ chọn chiến thuật hung hăng đó ? Và sự hung hăng của TQ sẽ dẫn tới cái gì – phải chăng là một cuộc xung đột quân sự ? Chẳng lẽ, VN và thế giới khoanh tay chịu thua trước sự hung hăng của TQ ?
Sự hung hăng của TQ phản ánh tâm lý “nổi loạn” trong chính sách đối ngoại của TQ. Điều rất rõ ràng, hung hăng chẳng qua là vì lợi ích của TQ. TQ muốn chứng tỏ với thế giới, giờ đây, TQ là một người khổng lồ, cả về kinh tế lẫn chính trị, quân sự. TQ hung hăng vì nghĩ mình là vô địch – “thiên triều”. Hung hăng sẽ dễ dàng đè bẹp sự nhún nhường, mềm mỏng – càng dễ dàng hơn với sự nhu nhược. Còn nữa, TQ sợ thế giới chê cười họ, tỷ như trong lịch sử, TQ đã từng bị người nước ngoài nhiều lần bắt nạt đó sao ? Chỉ cần 100 lính Nhật là đủ để áp giải 50 ngàn tù binh TQ đi xử bắn ? Năm chục ngàn người, chưa nói đến chống lại, ngay chuyện bỏ chạy mà cũng không dám nữa kia. Trong trường hợp tương tự, không và sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra đối với người VN.Nhưng, hung hăng vẫn là một “thuộc tính” khó thay đổi của giới cầm quyền TQ. Vừa mới lập nước, TQ đã lao ngay vào cuộc chiến tranh Triều Tiên. TQ hung hăng đến mức, Bắc Triều Tiên chưa yêu cầu, họ đã chuẩn bị xuất quân rồi. TQ muốn thử sức với người Mỹ. Họ muốn tạo ra một vùng đệm an toàn ở phía Bắc. TQ đã đưa sang chiến trường Triều Tiên 1,34 triệu quân gồm: 27 quân đoàn bộ binh, 15 sư đoàn pháo binh, 12 sư đoàn không quân, 3 sư đoàn xe tăng, 14 sư đoàn công binh, 10 sư đoàn đường sắt, 2 sư đoàn công an.
Sự hung hăng của TQ đã phải trả giá rất đắt: Phía Trung – Triều thương vong 1,03 triệu người, riêng TQ thương vong trên 30 vạn người (có 11,5 vạn chết trận), thương vong phi chiến đấu trên 41 vạn người.
Thế nhưng, ngay sau khi cuộc chiến Triều Tiên vừa kết thúc, Quân uỷ Trung ương TQ họp ở Hàng Châu. Người ta thấy Mao vừa say sưa hút thuốc vừa chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ gật đầu, đôi khi lại cười nhạt.
Báo cáo vừa xong, Mao đột nhiên nói:
- Triều Tiên đình chiến, gánh nặng trên vai chúng ta nhẹ đi rất nhiều, nhưng e rằng chưa thể lơ là, phải chuẩn bị sẵn sàng, đề phòng ngọn lửa chiến tranh lại bùng lên, phòng trước thì sau không mắc họa. Chúng ta hiện nay đã có thể rảnh tay, tôi thấy cần tập trung lực lượng giải quyết vấn đề Đài Loan. Ngay từ bây giờ phải bắt tay vào chuẩn bị, muốn được yên ổn lâu dài, không giải phóng Đài Loan không xong.
- Tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của Chủ tịch. Bộ trưởng Quốc phòng Bành Đức Hoài, như thường lệ đi đầu ủng hộ ý kiến của Mao.
- Ý kiến của Chủ tịch và Tổng tư lệnh Bành, tôi đều tán thành. Tôi cho rằng có thể chia làm hai bước, bước thứ nhất “dọn sạch cửa ngõ”, tức là giải phóng những đảo ven biển còn bị Quốc dân Đảng chiếm, quét dọn cửa ngõ ta cho sạch sẽ. Như vậy, vừa loại bỏ được mối đe doạ đối với vùng duyên hải Đông Nam của ta, đánh thông được đường hàng hải Nam – Bắc, mà cũng chặt đứt được tay chân của Đài Loan, không còn mối lo sau lưng khi chúng ta đi bước thứ hai giải phóng Đài Loan.
- “Dọn sạch cửa ngõ”, nói rất hay – Mao thích thú. Tôi tán thành cả hai tay.
Trần Nghị:
- Tôi cho rằng “dọn sạch cửa ngõ” có thể bắt đầu từ đảo Đại Trần, nó là trung tâm chỉ huy và trọng tâm phòng ngự của quân Quốc dân Đảng đóng ở các đảo ven biển Đông Nam tỉnh Chiết Giang. Chiếm được Đại Trần tức đánh trúng chỗ hiểm của địch, tất cả những đảo khác ở ven biển Đông Nam tỉnh Chiết Giang có thể không đánh mà tan. Như vậy quân ta có thể bằng một giá tương đối rẻ đổi được một thắng lợi tương đối lớn.
- Đảo Đại Trần giao cho đồng chí Trần Nghị. Mao ra lệnh. Quân khu Hoa Đông các vị trước hết vạch kế hoạch tác chiến, sau khi được Quân ủy phê chuẩn, sẽ thực hiện.
Dưới sự chỉ đạo của Mao, TQ hung hăng lao vào chuẩn bị trận đánh. Trong khi đó, Mỹ và Đài Loan gấp rút ký kết Hiệp ước phòng thủ chung. TQ được tin càng hung hăng hơn, lập tức lệnh cho quân đội mặt trận Phúc Kiến, “hãy dùng bom đạn tỏ rõ thái độ và lập trường của chúng ta”. Chỉ trong hai tháng, TQ đã pháo kích 47 lần vào các đảo Kim Môn lớn, Kim Môn nhỏ và Đại Trần.
Nhưng sự hung hăng của TQ đã vấp phải bức tường thép Hoa Kỳ, đành phải dừng lại.
Không phải TQ cứ hung hăng là thành công. Nhớ lại tháng 11.1949, TQ hung hăng mở hai cuộc tấn công lên đảo ven biển Triết Giang và đảo Kim Môn, ven biển Phúc Kiến bị thảm bại – tổn thất trên 9 ngàn người. Mao đã nhận được một bài học xương máu.
Sự hung hăng của TQ lại chuyển sang Liên Xô, sau khi Xtalin qua đời. Mao coi thường Khơrútsốp, muốn làm lãnh tụ cộng sản thế giới mà hung hăng gây sự với Liên Xô.
Ngày 31.7.1958, Khơrútsốp thăm TQ. Mao bất chấp mọi lễ nghi ngoại giao tối thiểu, bố trí hội đàm với Khơrútsốp ngay cạnh bể bơi riêng trong Trung Nam Hải. Khi được mời vào, Khơrútsốp thấy Mao mặc quần tắm, khoác khăn tắm, nhàn nhã hút thuốc lá, giống như Quốc vương Roma gặp sứ thần thuộc quốc. Rõ ràng, đây là sự cố ý chọc tức nhằm buộc Liên Xô trở mặt trước – sự hung hăng cộng với sự thâm hiểm kiểu Tàu.
Còn nhớ, năm ngoái – 1957, các nhà lãnh đạo ĐCS và công nhân 64 nước ùn ùn kéo nhau về Mátxcơva họp, Mao được Khơrútsốp đón tiếp cực kỳ trọng thị, bố trí cả phòng ngủ của Sa hoàng cho Mao. Trên diễn đàn, Mao hung hăng tuyên bố chủ nghĩa đế quốc là “con hổ giấy”, song Tổng bí thư ĐCS Ba Lan không đồng ý, cho rằng nhận định như vậy là đánh giá không đầy đủ về sức mạnh của chủ nghĩa đế quốc. Khi nghe Mao đáp, “đối với chủ nghĩa đế quốc, không phải là tôi đánh giá không đầy đủ mà cơ bản là phải đạp đổ nó dưới chân”, ông này sửng sốt, thần người ra.
Rồi Mao ca ngợi Liên Xô phóng thành công vệ tinh nhân tạo, ông ta hung hăng mỉa mai Hoa Kỳ:
- Nước Mỹ khoe khoang tài giỏi, vì sao đến giờ vẫn chưa ném được một hòn đá lên trời ?
Cơn say máu chiến tranh, sự hung hăng của Mao đã lên đến tột đỉnh:
- Tôi đã bàn luận với Nêru, nếu xảy ra chiến tranh nguyên tử, toàn bộ nhân loại sẽ bị tiêu diệt. Tôi nói, nếu một nửa loài người chết thì vẫn còn một nửa loài người sống, các nước đế quốc sẽ bị san thành bình địa, toàn thế giới sẽ thành XHCN, chỉ trong ít năm lại có 1,7 tỷ người hoặc nhiều hơn nữa…
Mao hung hăng nói với Khơrútsốp:
- Các đồng chí cần 10 năm để vượt nước Mỹ, chúng tôi cần 15 năm để vượt nước Anh. Năm nay chúng tôi sẽ có 5,2 triệu tấn gang, sau 5 năm có thể đạt 10 – 15 triệu tấn, tiếp 5 năm sau có thể đạt 35 – 40 triệu tấn.
Để biến sự hung hăng đó thành hiện thực, cả nước TQ rộ lên phong trào “đại nhảy vọt”, lấy luyện gang thép làm trọng tâm. Các đại khu rầm rộ mở hội nghị quy hoạch gang thép, đề xuất chỉ tiêu gang thép năm sau: Hoa Đông 8 triệu tấn, Hoa Bắc 6 triệu tấn, Tây Nam 3,1 triệu tấn, Đông Bắc 11 triệu tấn, Tây Bắc 1,5 triệu tấn. Dự định đến năm 1962 đạt từ 80 – 90 triệu tấn. Chỉ tiêu gang thép năm 1958 vọt lên 10,7 triệu tấn.
Song, đến cuối tháng 8, sản lượng mới chỉ đạt 4,5 triệu tấn làm Mao không vui. Ông ta thường ngâm thơ cổ để biểu đạt tâm sự của mình: “Tịch dương vô hấn hảo. Chỉ thị cận hoàng hôn” (Mặt trời không rực rỡ. Báo hiệu sắp hoàng hôn) !?
Bộ chính trị quyết định, phải lập tức hành động, hoàn thành nhiệm vụ trọng đại: tăng gấp đôi sản lượng gang. Từ đó, hàng trăm triệu dân chúng TQ tham gia vào phong trào làm gang thép. Các lò cao lớn nhỏ như hoa nở rộ khắp mặt đất. Đầu tháng 7, có 30 ngàn chiếc. Đầu tháng 8 tăng lên 170 ngàn chiếc, cuối tháng 9 lên 350 ngàn chiếc và cuối tháng 10 đạt vài triệu chiếc. Qua 4 tháng phấn đấu, đến cuối năm, sản lượng gang toàn quốc đạt 11,08 triệu tấn – tất nhiên là phế phẩm quá nửa !
Sự hung hăng từ công nghiệp lan sang nông nghiệp – cũng “đại nhảy vọt”. Quyết định nâng sản lượng bình quân theo đầu người hàng năm lên: 1.100 kg vào năm 1958; 2.000 kg vào năm 1960 và 3.000 kg vào năm 1962. Thực hiện cày sâu lật đất, cấy dày mật độ cao. Báo chí hung hăng: “Người có gan bao nhiêu, đất cho sản lượng bấy nhiêu”, “chưa đủ vạn cân, coi như chưa thu hoạch”, “sản phẩm của đất là do gan người quyết định”. Trong văn nghệ xuất hiện những ca khúc hò vè kỳ quặc: hạt kê to bằng hạt đậu tương, quả đậu tương đương quả dưa chuột, hạt vừng sánh với hạt ngô, bắp ngô lại to bằng người, củ lạc giống như củ mài, củ mài to như quả bí…
Năm nay là năm được mùa
Lương thực chất cao như núi
Không biết bao nhiêu là lương thực
Đem rải vòng quanh khắp địa cầu
Lương thực đem “rải vòng quanh khắp địa cầu” hay để gần 40 triệu người chết đói ? Sự hung hăng trong chính sách của các nhà lãnh đạo TQ đã dẫn đến kết quả thê thảm đó.
Đón Khơrútsốp, Lưu Thiếu Kỳ còn nói:
- Hiện nay, điều chúng tôi lo không phải vì lương thực không đủ ăn mà lương thực quá nhiều, chưa biết làm thế nào.
Khơrútsốp mỉm cười khó hiểu:
- Dễ thôi, lương thực nhiều, các đồng chí chưa biết làm thế nào thì có thể cho chúng tôi !?
Sau màn chọc tức của Mao, quả nhiên quan hệ Trung – Xô xấu hẳn đi. Liên Xô cắt viện trợ, rút chuyên gia về nước. Hai nước Trung – Xô bùng nổ cuộc đại luận chiến. “Nhóm Tú tài” do Khang Sinh lãnh đạo, có cả Trần Bá Đạt tham gia, làm việc không ngừng, đèn sáng thâu đêm ở Điếu Ngư Đài – Nhà khách Chính phủ TQ, viết bài, triển khai cuộc đại luận chiến với LX. Có thể nói, “cửu bình” – tức 9 bài luận chiến hung hăng nhất, làm mối quan hệ giữa hai đảng, hai nước Trung – Xô giảm đến mức thấp nhất.
Từ hung hăng trong lĩnh vực hình thái ý thức chuyển sang chiến tranh, sự hung hăng của TQ còn tăng gấp bội. Các cuộc chiến tranh biên giới Trung – Ấn, Trung – Xô và nhất là Trung – Việt đã chứng minh điều đó. Hung hăng đòi “dạy cho VN một bài học”, TQ đã nhận được kết quả ngược lại.
Giờ đây, sự hung hăng trên biển của TQ ngày càng quá thể, ngày càng ngổ ngáo, ngày càng coi thường VN. Trên mặt trận truyền thông, TQ hết chỉ trích Hoa Kỳ, đến chỉ trích Tổng thư ký ASEAN, lại hung hăng quay sang chỉ trích Nhật Bản. TQ hung hăng đòi gây sự với toàn thế giới.
Sự chịu đựng của VN thật không tưởng tượng nổi. Trong lịch sử, bọn sứ giặc từng hung hăng “nghênh ngang ngoài đường, uốn lưỡi cú diều mà sỉ mắng triều đình” đó sao ? Nhưng, những cái tát của lịch sử đã giáng vào mặt những kẻ đó cũng như ông chủ của nó. Lịch sử và tương lai thuộc về chúng ta.
Dù ai có diều hâu đến đâu chăng nữa, cũng phải nhận ra rằng, tính chất hung hăng trong chiến thuật của TQ chắc chắn không giải quyết được vấn đề trên Biển Đông. Thay vì hung hăng, TQ hãy tỏ ra là một nước lớn có trách nhiệm bằng việc tuân thủ luật pháp quốc tế, hòa hiếu với láng giềng. Và chỉ có như vậy, TQ mới giành được sự tôn trọng của thế giới.
L.M
-------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét