*Thơ Bùi Văn Bồng
1- ÁO BÀ BA
Tự bao giờ áo bà ba
Đi vào câu hát dân ca quê mình
Em xinh- cái dáng càng xinh
Áo bà ba nữa cho tình thêm say
Hết tiền thiếu gạo đi vay
Chưa nhìn thấy áo nửa ngày đã mong
Ai cho vay được nỗi lòng?
Vắng em chỉ biết nhìn dòng sông trôi
Dịu dàng đến thế.Người ơi!
Để chiều sông Hậu lá rơi chạnh lòng
Dòng sông thì rộng mênh mông
Áo em lại thắt eo hông làm gì
Khen ai khéo chiết đường ly
Để cho tà áo thầm thì lời quê
Diệu kỳ tà áo đam mê
Cho xuồng ba lá xuôi về bến mơ
Áo tình và cũng áo thơ
Áo nên duyên, áo đợi chờ là em
Chẳng ai chuốc rượu đưa men
Mà sao ra bến lại quên lối về ?
2 - CHO ĐIỂM NGƯỜI ĐẸP
Trên bãi biển yên bình
Những người đẹp đứng bên nhau
Gió lùa tóc
Nắng soi gương mặt hồng
Biển xa, trời xanh, mây trắng làm nền
Hàng cây minh họa
Cảnh và người trên bãi biển giao thoa
Nụ cười như hoa
Một chùm hoa
Họ đẹp, bãi biển nhòe dấu cát
biển chiều thêm dào dạt
sóng bạc đầu lùi xa
du khách lòng hoan ca
Có người xem ảnh và so sánh
ai đẹp hơn ai
Trong nắng và cát biển
Ánh lên những nét yêu kiều
Nhưng đó chỉ là một điểm
một điểm cho nụ cười, gương mặt
một điểm cho dáng vóc…
Xem ảnh dễ nhận ra
Còn mấy điểm vẹn mười cho hoa
Là nét đẹp bền lâu
Nét đẹp không sắc màu, khó phôi pha
Một cái đẹp đứng đầu
cái đẹp không đem thi đấu
cái đẹp ẩn giấu
cái đẹp chiều sâu nhân nghĩa, đạo đời…
Không dễ nhận ra cái đẹp bên trong
Bên trong dáng vóc, mái tóc, làn da
Bên trong xiêm y, mặt hoa da phấn
Khó thấy mà vô tận
Như biển sông sâu như sắc mây trời
Cho điểm cái đẹp bên trong một con người
Có lẽ chỉ ông trời
có mấy ai cho điểm đúng?
3 - HƯƠNG SẮC NỬA ĐỜI
Em đi tóc gợn vai mềm
Để ai mỏi mắt qua rèm ngóng theo
Em đi rớt nắng ngang chiều
Đắm say với một tình yêu nửa đời
Thả hồn ngược gió mà bơi
Gặp mùa lá rụng tím trời hoàng hôn
Sóng tình gặp biển cô đơn
Nhớ thương mở bến xanh rờn gọi em
Lạ người trong ráng chiều quen
Mà sao như có lửa nhen ấm lòng
Nửa đời mới biết chờ mong
Nửa đời thuyền nhớ neo dòng sông thương
Tình yêu trong cõi vô thường
Chở bao nước mắt sông Tương chưa đầy
Nửa đời hoa mượn hương vay
Xòe ra cát trốn bàn tay ngậm ngùi
Thuyền tình một bóng trôi xuôi
Tìm về một nửa đầy vơi cuối trời
Hãy đừng ngày rụng đêm rơi
Cho cau thắm mãi giữa cơi trầu tình.
4 - NIỀM RIÊNG NỮ CA
Đêm
Trăng đi ngủ và gió lặng bên thềm
lành lạnh giọt sương non nhú
Xạc xào ngọn tre ngủ
Ri rê tiếng dế ngủ
Đêm lặng lẽ gom hết vui buồn lên vũ trụ
Gửi những vì sao xa tít
Để rồi đêm mai, đêm mai nữa lại gửi
Mỗi sang ra nhận và bàn giao cái nhịp đời xanh hơn lá
nhịp đời mỏng trắng hơn mây
Đêm
Em vội vã
Bôi và xóa
Vét cạn hộp kem vaseline
Trả về cái thật cho màu da, đôi môi, mắt buồn, gò má
Tẩy trừ những hào hoa rực rỡ phấn son nơi ồn ã
Những ngón tay mòn quen với cách trang điểm
Nâng cấp cho làn da, môi thắm, mắt liếc, nụ cười
Ma-nơ-canh nhận không ra mình nữa
Tạm quên sự tạm thời nét đẹp đèn hoa
Em trở về với chính mình
Nghe trong đêm cạn vơi những âm thanh mơ mộng
Mệt nhoài, thả mình, và ngủ nhanh thôi
Đơn côi
Phòng lạnh
Đêm buồn
Mai
Lại đi vào đời với những hào hoa choáng ngợp
Chỉ riêng em biết
Nỗi cô quạnh lật trang mài mòn thời gian
Tình yêu chỉ trong câu hát
Tình yêu chông chênh chao chát
Tình yêu gặt về những tràng pháo tay ràn rạt
Tình yêu giấu sau đèn hoa mờ nhạt
Giấu sau phấn son lấp che những đường nhăn quá đát
Về lại chính mình
Ngủ vùi
Và thầm mơ nụ cười nơi xa lắc.
5 - VỊ TÁO VƯỜN QUÊ
… Em hái tặng anh quả táo đầu mùa
Táo còn xanh và em còn trẻ quá…
Táo vườn em hái tặng anh
Quả vừa tròn dáng trên cành non tơ
Mắt đằm thắm lại ngây thơ
Anh không dám nhận ngẩn ngơ gió vườn
Bỗng dưng đôi mắt thoáng buồn
“Ứ… ừ, em giận anh luôn bây giờ!”
Nắng vườn chiều ấy vàng mơ
Cành xanh mở lá đợi chờ gió lên
Táo vườn như thể táo tiên
Ăn vào như bị thôi miên mấy ngày
Dáng em vin níu cành cây
Tóc em óng mượt ướp đầy hương chanh
Chỉ là một quả táo xanh
Bao năm lòng dạ quẩn quanh với người
Không cần câu nói chào mời
Chỉ là ánh mắt trao lời yêu đương
Trẻ trai buổi ấy lên đường
“Có thương ai đừng để thương thương hoài
“Trường Sơn đèo dốc đường dài
“Khổ thân con gái đợi ngoài hậu phương” …
Thư từ thất lạc khó lường
Lại thêm khói lửa chiến trường triền miên
Nhớ vườn táo lại cố quên
Tình riêng tạm để một bên vội gì…
Cái thời sao nghĩ cũng kỳ
Yêu nhau gác lại cũng vì tình yêu!
Bây giờ tuổi đã xế chiều
Tình đầu buổi ấy như diều đứt dây
Táo chưa mùa chín cầm tay
Như là mắc nợ tự ngày xa xưa
Trách mình lại trách gió mưa
Thương người cho táo lời chưa ngỏ lời.
6 - PHẬN DÂU CON
Cũng là phận gái má hồng
Vu quy một buổi lấy chồng cùng quê
Mà nay sớm tối đi về
Tôi buồn đau đến tái tê tình đời
Mẹ chồng tôi chẳng thương tôi
Đủ điều cay nghiệt, nặng lời dèm pha
Muốn phàn nàn với mẹ cha
Sợ mang điều tiếng dâu gia khó gần
Chị sao cái số sướng rân
Mẹ chồng về đến trước sân đã cười
Hỏi han nhỏ nhẹ từng lời
Nói rằng chẳng kể con người, con ta
Đã là dâu rể trong nhà
Khác chi ruột thịt mặn mà tình thân
Anh em xa, láng giềng gần
Mỗi ngày thấy chị thắm dần thịt da
Đời chị như hương như hoa
Phận này cay đắng hơn là bầy tôi
Tủi buồn trăn trở đêm vơi
Coi như cái bóng quãng đời dâu con
Thân tong teo dạ héo mòn
Thôi đành cam chịu cho tròn hiếu trung
Buồn trông con nhện giăng mùng
Níu vương ân nghĩa, thủy chung, tình đời
Vương tơ nhện chẳng cất lời
Tôi vương duyện phận một đời quạnh hiu
Ăn đong hạnh phúc chắt chiu
Càng lo chắt lọc càng nhiều trái ngang.
7 - CÒN VƯƠNG GIÓ ĐỒNG
Mồ hôi đẫm áo nâu tươi
Mẹ tôi gánh cả bầu trời nắng trưa
Tháng Chạp vai gánh cày bừa
Thang Giêng nặng gánh rau dưa chợ chiều
Bão giông lũ lụt quê nghèo
Dáng hình đòn gánh cong theo dáng người
Tàu cau còn nặng sương rơi
Mẹ đã ven trời gieo cấy đồng sâu
Nỗi lo nhạt nát miếng trầu
Nôn nao con nước đục ngầu lũ trôi
Sinh ra đã nặng gánh đời
Lại sinh con để gánh lời thương con
Ngón chân bấm vẹt lối mòn
Mồ hôi trộn giữa bùn non gọi mùa
Một đời dãi nắng dầm mưa
Trở trăn giấc ngủ gió lùa đêm vơi
Tuổi cao tóc bạc da mồi
Lời ru ấm mãi khoảng trời quê hương
Hoa lau phơ phất bên đường
Trên vai áo mẹ còn vương gió đồng
Con cò mang nắng sang sông
Nơi xa sông vắng chiều không bóng cò
Trời xanh mây trắng ngẩn ngơ
Gió bay tóc mẹ bạc phơ trước thềm.
BVB
-----------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét