Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

CHỌI CHÓ

Tản mạn chuyện đời

               * LÊ VĂN
            BVB - Tôi có cô bạn gái tên là Kachia. Gia đình cô ta sống ở vùng đài nguyên lạnh giá. Một lần trên tivi giới thiệu cuộc chọi trâu ở Đồ Sơn, mọi người đang xem chăm chú, Kachia đột ngột đứng lên bỏ ra ngoài. Sau đó tôi hỏi cô:
- Kachia, sao hôm nọ đang xem tivi về quê mình, cậu lại bỏ đi?
- Tớ sợ cái cảnh đánh nhau lắm. Ở quê mình có hội chọi chó, nhiều người khen hay, nhưng mình chả bao giờ dám đến xem cả. Mình thấy nó dã man thế nào ấy.
Tôi có dịp đi đến vùng đài nguyên phía Bắc, sống trên ấy ít ngày để xem hội chọi chó theo lời mời của Kachia. Để vào được nơi ở của họ, sau khi rời trực thăng chúng tôi còn phải đi hai ngày xe chó kéo. Đoạn đường vất vả, nhưng phong cảnh quả tuyệt vời. Mấy hôm nay gió không to, tuyết ít rơi nên đường mòn chỉ có lớp tuyết mỏng. Nhìn ra xung quanh, đất một màu trắng xoá xen vào lớp cây được tuyết phủ trên cành, cây nào cũng lốm đốm tí chút điểm xanh. Trông như hai bên đường là một rừng hoa mận khổng lồ.Vừa đi vừa ngắm không chán mắt. Người đánh xe thấy tôi thích thú ngắm cảnh, anh nhắc:
- Ông bạn không nên nhìn ra ngoài lâu quá. Cái ánh sáng rực rỡ ban ngày trên đồng tuyết hại mắt lắm đấy.
            Anh ta nói đúng thật. Chỉ nhìn ra ngoài hơi lâu một chút là khi nhìn vào thùng xe, tôi thấy tối lại như ban đêm. Sau hơn một ngày ròng rã trên xe, tôi hỏi cô bạn:        
- Còn bao lâu nữa thì ta đến nhà, Kachia?
Cô bạn gái thuộc đường, ước tính:
- Còn nửa ngày đường nữa. Lũ chó này khoẻ đấy, có lẽ ta về sớm hơn dự định trước một, hai giờ.
Nói xong Kachia hỏi anh đánh xe:     
- Hôm nào mở hội chọi chó Tôm nhỉ?
- À, bốn hôm nữa, các bạn về đúng hội, tha hồ mà vui. Ở chỗ chúng tôi, hàng năm cứ đến tháng này là các xã tổ chức hội chọi chó, tháng sau là huyện và tháng sau nữa là vùng. Hết hội là sang xuân rồi.
- Thế anh có cho chó đi chọi không?  Tôi hỏi.
- Ồ! Có chứ. Sau chuyến này tôi nghỉ luôn. Mai các bạn có vào chỉ toàn xe chó nhép kéo, đi khổ lắm. Về cho chó nghỉ, tôi chăm chút nó vài ba ngày là đến hội chọi rồi. Con chó to nhất này lẽ ra tôi cho nó nghỉ, song nhà hết chó nên tôi cố cho đi nốt chuyến này đón Kachia và anh. Tuy cho đi, tôi chỉ để vào vị trí kéo phụ thôi, còn giữ sức cho nó.
Tôi ngắm nhìn con chó to lớn, nó hao hao dáng con béc giê, nhưng có lẽ nó giống chó sói nhiều hơn. Háo hức với hội chọi, tôi hỏi người đánh xe:
- Thể lệ chọi thế nào anh nhỉ?  
- À! Cái đó đơn giản thôi. Cuối hội chọi năm trước, mỗi nhà lại tìm một con chó mới, nuôi, chăm sóc, cho đi đấu thử với nhau. Cách đây một tháng, trang trại tôi tổ chức chọi vòng loại rồi. Con Tu-Tu nhà tôi thắng nên được mang đi tham gia hội chọi trên xã đợt này. Bốn hôm nữa anh ra xem hội thì rõ cả thôi mà.
Ngồi một lát, Kachia nói:
- Các anh là con trai, thích cái trò chọi chó, bọn con gái chúng tôi trông thấy cảnh đó khiếp lắm, dã man thật đấy. Tôm này! Hôm mang chó đi chọi, anh sang nhà đưa bạn tôi đi xem nhé, tôi chả dám đi đâu.
- Cũng được. Người đánh xe trả lời.
            Suy nghĩ một lát, Kachia buột miệng nói, quên cả việc mời tôi về quê chính là để xem hội chọi chó:
- Vân này! Cậu có nên đi xem chọi chó không nhỉ? Kinh lắm đấy. Đi rồi lại ân hận cho mà xem! Mình nói Tôm đừng giận nhé, con chó là bạn tốt, trung thành nhất với người; thế mà con người lại tổ chức cho các bạn của mình cắn xé, giết lẫn hại nhau rồi đứng ngoài vỗ tay? Mình thấy ghê sợ, không sao hiểu họ được Vân ạ.
Tôi đỡ lời cho Tôm :
- Ồ! Cậu rủ mình về nhà xem hội chọi chó kia mà!
Sẩm tối chúng tôi về đến nhà. Thu dọn, xếp đồ cho chúng tôi xong, anh đánh xe đưa chó về nhà. Tuy nói không rét quá, nhưng đêm đến ở vùng đài nguyên cũng rất lạnh. Ngôi nhà được thưng gỗ hai lần, tường dày có lẽ đến nửa mét, thế mà trong nhà suốt ngày phải đốt lò sưởi mới ở được.
              Mấy ngày nghỉ, hai chúng tôi đi vào rừng trượt tuyết. Lúc nghỉ, chúng tôi lấy tuyết ném nhau, có lúc lại hí hoay đắp bức tượng cô gái bằng tuyết to cỡ người. Đắp xong, chúng tôi trang trí cho giống người thật rồi cả hai ôm bức tượng chụp ảnh. Thấy tôi áp môi mình vào môi bức tượng, Kachia liền đẩy tôi ra, vô tình bức tượng đổ kềnh, đè lên tôi, tuyết vỡ tung tóe, cả hai cười nắc nẻ như trẻ con ấy. Có hôm hai chúng tôi dẫn nhau ra hồ câu cá. Phải khoan thủng lớp băng trên nước, đục rộng ra mới thả được mồi câu. Câu một lúc lại phải lấy muôi múc bỏ lớp nước sắp đông cứng. Mùa đông cá đói nên dễ câu, mỗi buổi chúng tôi đều kiếm được vài ba cân cá các loại.
Ngày chọi chó đã đến, Tôm đánh xe đón tôi đến nơi mở hội. Trên bãi tuyết rộng chừng héc ta đã có gần chục cái xe chó kéo nằm quanh đó. Ba người đến trước cầm cái dây da giữ con chó chọi gần xe đợi chúng tôi. Tôm đến là người cuối cùng, cũng ghìm xe vào chỗ trống xa và cho chó xuống.
Nhìn con chó hôm trước to nhất đàn, song so với ba con chó đi chọi khác, con chó của anh lái xe lại nhỏ nhất. Để bầy chó kéo xe khỏi bị kích động, ban tổ chức đưa mọi người vào bãi trong cách đó đến nửa cây số. Bãi chọi được tổ chức đơn sơ theo kiểu sân đấu hổ và voi ở Huế, nhưng nó quy lại khoảng vài trăm mét vuông. Bốn góc bãi là bốn chỗ giành cho trọng tài. Cạnh chỗ mỗi trọng tài là một cái lưới chụp như cái chài bắt cá.
Sau khi bốc thăm, con Tu-Tu được xếp vào chọi với con cho lai giống Đức, nhưng nặng hơn nó chừng vài ba kí. Một con chó nòi Huyxki được xếp chọi với con chó lai giống Ailen to nhất, có lẽ phải hơn nó sáu, bảy kí. Đôi này ra sân trước. Nhìn đôi chó, tôi hỏi Tôm:
- Sao họ không chọn cặp theo cân nặng nhỉ? Con Ailen sẽ nuốt sống con Huyxki mất thôi.
            Tôm mỉm cười:
- Tôi đang lo cho con Ailen đấy. Con Huyxki nhanh, trông mắt nó lì và gian giảo lắm. Nó sẽ hạ con kia không quá nửa giờ đâu. Cả ba con còn lại có lẽ khó địch nổi nó, kể cả con chó của tôi.
            Cuộc chọi bắt đầu, người ta thả hai con chó vào sân. Lạ nhau nên hai con chó lao ngay vào đối thủ giữa tiếng reo hò, vỗ tay ầm ĩ. Đầu tiên chúng chờm vào nhau, cắn vào vai nhau, định xô đẩy cho đối thủ ngã ra là thắng. Con Huyxki nhẹ cân hơn nên có vẻ đuối, thấy vậy tôi tỏ ra thích thú:
- Ồ, con Huyxki thua đến nơi rồi

Tôm không nói gì, chỉ chăm chú quan sát. Đang xô đẩy nhau hăng, con Huyxki bỗng ngoạm luôn vào mặt con Ailen một miếng, con Ailen hốt hoảng nhả đối thủ ra. Hai con chó rời nhau ra, đi xoay theo một vòng tròn để tìm sơ hở của địch thủ. Sau cú đòn vào mặt, con Ailen có vẻ chợn, nên nó ít đi hơn, sau đó nó dừng tại chỗ để quan sát đối thủ. Con Huyxki cứ đi vòng theo con Ailen lựa thế để tấn công. Xoay được ba bốn vòng thì con Huyxki nhảy vào đối thủ. Lần này con Ailen đã chờ sẵn, cũng lao vào. Nó cắn được một miếng làm vai con Huyxki toạc ra, máu nhỏ dòng trên tuyết. Con Huyxki nhanh hơn, cũng đã cắn cho con Ailen một miếng đau chí tử vào chân. Hai con chó lại rời nhau ra, lại quay vòng lừa miếng. Lần này con Ailen ở vòng ngoài. Hai con chó cứ xoay vòng có lẽ đến dăm phút để lừa thế. Đang xem, tôi thấy trọng tài tuyên bố hết hiệp một. Hai cái lưới bung ra chụp trúng hai chú chó. Người ta kéo chúng ra xa, chủ chó chọi vào đưa chúng ra ngoài nghỉ để chuẩn bị cho hiệp sau.
Tôm quay lại tôi:
- Anh thấy đòn của con Huyxki chưa? Hiệp sau nó sẽ hạ con Ailen tuyệt đối cho mà xem.
- Tôi thấy con Huyxki bị đòn nặng hơn thì có.
            Hiệp hai tiếp tục. Lần này hai con chó không lao vào nhau ngay, chúng xoay theo vòng gầm ghè đe doạ và rình đối thủ sơ hở để ra đòn. Xoay tìm thế một lát, con Huyxki lao vào, nó nhằm đúng chân sau con Ailen tợp gọn một miếng, mặc cho con Ailen chồm hẳn lên lưng cắn nó. Cố trụ vững để khỏi ngã do sức nặng của địch thủ, con Huyxki nghiến ngấu thật mạnh. Xương trong miệng nó gãy răng rắc. Con Ailen đang cắn lưng địch thủ bỗng đau đớn rời ra. Con Huyxki cũng  lùi ra. Lần này con Ailen chỉ còn ba chân để đứng, cái chân sau còn lại lủng liểng như sợi dây.
            Trọng tài chính quay ra hỏi chủ con Ailen:
- Đầu hàng? Đầu hàng chứ?
Người chủ không nói gì. Nếu chấp nhận thua, người ta sẽ quăng lưới vào bắt và tách hai con chó ra không cho chọi nữa.  Khán giả xung quanh hò hét, có lẽ tôi hò to nhất để cứu lấy con chó:
- Đầu hàng đi!, Đầu hàng đi!
Thấy người chủ không trả lời, cuộc đấu được tiếp tục. Bây giờ con Huyxki đi vòng quanh con Ailen để đe doạ và lừa thế. Con Ailen chỉ nhảy bằng ba chân, song nó cũng gầm ghè đe doạ địch thủ và hướng mõm với hàng nanh nhọn hoắt ra để đối phó. Lựa được thế, con Huyxki nhảy vào, nó dùng vai đẩy con Ailen ngã ngửa, ngoạm một miếng vào cổ và nhay liên tục. Con Ailen không kêu được một tiếng. Sau mấy cái lắc của con Huyxki, con Ailen nằm bất động, cơ thể nhão ra. Cả một vùng tuyết trắng xoá quanh nó bây giờ bị máu phun đỏ thẫm. Bộ lông vàng nhạt từ ngực trở lên đẫm máu. Con Huyxki nhả địch thủ ra, mấy vết răng trên cổ con Ailen máu vẫn tiếp tục trào ra. Trọng tài tuyên bố con Huyxki thắng cuộc. Người  ta tung lưới bắt con Huyxki giao lại cho chủ nó.
Đang mải xem, tôi thấy chỉ nháy mắt, con chó đã chết, máu lênh láng trên tuyết. Cái thú xem nguội lạnh, tôi bỏ chỗ đi ra ngoài. Loanh quanh ở ngoài một lát, tính đi về. Tôi lần ra bãi ngoài, định chui vào xe, song lũ chó kéo chỉ biết nghe theo chủ chúng. Thấy tôi lạ, đến gần, cả đàn xù lông gáy ra gầm gừ đe doạ. Tôi chán quá đành lảng ra xa đợi Tôm. Ngồi đợi Tôm, tôi nghĩ lại lời nói của Kachia thế mà đúng. Cái trò này nó dã man thế nào ấy, đi vào xem bây giờ ân hận thật.
Gần một giờ sau Tôm quay ra, tay ôm con Tu-Tu với cái vai rách và lưng nham nhở các vết răng chó. Vừa xoa đầu, vuốt ve con chó, Tôm toét miệng cười hỏi tôi:
- Anh không xem tiếp à? Con Tu-Tu tuy nhẹ cân,  nhưng nó hạ được con chó lai giống Đức đấy. Đáng tiếc là phải đấu ba hiệp nên con Tu -Tu bị nhiều vết cắn quá. Tôi phải mang ngay về chăm nó cho cuộc chọi hôm sau với con Huyxki. Ta về nhé.
            Ngồi trên xe, Tôm ôm trọn con chó trong lòng, đôi lúc anh áp má vào cái mõm còn dính máu.Con Tu-Tu trên tay Tôm thỉnh thoảng lại quay đầu lại liếm các vết thương theo thói quen của nó, thỉnh thoảng lại liếm cái cổ, cái má chủ. Nó tỏ rất yêu quý và trung thành với người nuôi và chăm nó hàng ngày. Trên đường về, tôi chả nói gì, buồn quá! Tôm vẫn trên đà hưng phấn vừa đánh xe vừa kể :
- Cái thằng chủ con Ailen ngu quá. Đàng nào thì cũng thua, chỉ cần nói đầu hàng thì cứu được con chó. Chạy chữa ít ngày là nó lại kéo xe khoẻ ra phết. Nó để con chó chết thảm quá. Tay chủ con chó lai giống Đức thấy bất lợi hắn hét toáng lên: Xin hàng, xin hàng! Họ liền quăng lưới giữ hai con chó lại. Thế mà hay, nếu không con Tu-Tu chắc còn bị vài đòn nữa Vân ạ.
            Tôi về nhà với tấm lòng nặng trĩu. Kachia nhìn tôi mỉm cười:
- Vân xem hết cuộc chứ?
- Không! Mình bỏ dở cuộc, song không biết đường về đành ở lại chờ Tôm.
            Mấy ngày còn lại, thấy tôi không vui, Kachia đưa tôi vào rừng chơi, lúc đi dạo, lúc trượt tuyết cho khuây khoả. Hôm hết phép, Tôm  lại đưa chúng tôi ra sân bay. Trong đàn chó không thấy con Tu-Tu, Kachia quay sang hỏi:
- Con Tu-Tu của anh đâu rồi ?
Tôm hơi buồn đáp :
- Nó bị giết chết rồi. Mình đã nói với Vân rồi mà! Trong đám bốn con chó, mình ngại nhất con chó giống Huyxki. Nó nhanh, lì và gian giảo nhất. Mình đã tuyên bố đầu hàng mà không kịp cứu con Tu-Tu tội nghiệp. Con Huyxki giết nó trong chớp mắt, trước khi lưới kịp tung ra.
            Tôi buồn buồn nói với Tôm:
- Tôm à ! Lần sau tôi không dám đi theo cậu nữa. Bọn chó cắn nhau kinh lắm, dã man quá Tôm ạ!
- Ồ! Ông là con trai mà sợ? Xin nói với ông Vân, ở các vòng chọi sau xem hay hơn nhiều. Càng vào các vòng chọi sâu hơn, lũ chó lại càng lì lợm hơn, càng gian giảo hơn, chúng có những chiêu lừa nhau độc ác hơn để hạ đối thủ chỉ trong chớp mắt. Chiêu độc của con Huyxki hạ con Ailen, hay con Tu Tu chưa là gì Vân ạ! Đông sau ông lên nghỉ muộn hơn, tôi sẽ dẫn đi xem hội chọi chó của vùng. Bọn chó có những chiêu lừa nhau, những miếng đánh hạ gọn đối thủ cực kì ngoạn mục.
- Tôi thấy nó dã man thế nào ấy Tôm ạ. Kachia, bạn thấy mình nói có đúng không?
- Đúng đấy! Mình đã khuyên Vân đừng đi kia mà. Chọi chó dã man quá Tôm ạ. Chỉ nghe cậu kể tớ đã phát sợ rồi.  Dã man quá!
Trầm tư một lát, Tôm mỉm cười, thong thả nói, giọng tỉnh khô :
- Ở đời, mình đã thấy nhiều cuộc chọi, với đủ các kiểu khác nhau: chọi gà, chọi chó, chọi trâu, đấu bò, võ sĩ đấm bốc... Rồi thấy cả cảnh chó bố, chó mẹ chọi với chó con; hai con con gà cùng mẹ sinh một lứa vào đá với nhau... Về nhân văn, ai cũng thừa nhận rằng đã là chọi, dù kiểu nào cũng dã man, đều là tàn sát đồng loại. Nhưng đứng về phía khác, quan điểm nhiều người lại cho rằng cuộc chọi nào chẳng mang lại bao niềm vui và bao nhiêu cái lợi: Nào niềm hứng khởi, tiếng vỗ tay đôm đốp của khán giả, cổ vũ cho cuộc tỷ thí đầy sức mạnh và mưu sâu, kế độc. Chính vì vậy, khán giả sẵn lòng bỏ tiền ra để mua lấy niềm vui đó. Nào thì niềm hân hoan của những người tổ chức thành công cuộc chọi với những đặc quyền, những món lợi thu được ở nó. Nào là niềm vui xen lẫn sự hồi hộp đến thót tim của những ông bầu, bà chủ của các đối tượng tham gia chọi và những kẻ đặt tiền cá cược. Đặc biệt là niềm tự hào, sự đắc ý của chủ tớ kẻ chiến thắng. Họ sung sướng đến ngất ngây khi có thêm cái danh, cái uy quyền và thêm bao nhiêu tiền, bạc của từ các cuộc đổ máu đó...
Chính vì thế mới có lắm kẻ đam mê chọi; càng thêm nhiều đứa đứng ra tổ chức các cuộc chọi;  rồi còn bao kẻ đứng đằng sau, giấu mặt dàn dựng ra các cuộc chọi nữa chứ. Mà chỉ có chọi các con vật đâu, còn các cuộc chọi người (trừ các môn đấu võ, quyền anh... trong thẻ thao), còn thì đủ thứ 'chọi nhau, đấu đá nhau vì quyền lực, quyền lợi; chọi giữa các nhóm của một dân tộc, giữa các dân tộc, quốc gia với nhau. Ai dám nói dã man  nào?  Chọi trâu, chọi chó, chọi gà, đấu bò tót…người ta còn thấy công khai, minh bạch, đứng xem chứng kiến được, chứ chọi người thì ..vô cùng bí hiểm. Nó cứ  lùng nhùng, lằng nhằng, gay cấn bên trong hậu trường chính trị - nội bộ...Cả 'chủ nhân' và 'đạo diễn' cũng như lâu la đều được che đậy, giấu kín mọi chuyện, thậm chí còn ca ngợi  "đoàn kết tốt'... Có chăng, rốt cuộc thiên hạ chỉ thấy những hậu hoạ, hệ luỵ mà thôi.
     L.V
-----------------

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét