Nhà thơ Trịnh Minh Châu |
Một chút quan nhỏ (như nhà thơ tự sự) cho phép ông chiêm nghiệm bao nhiêu sự đời thuận chiều, ngang trái. Vốn đã đa cảm và với tầm nhìn của một người đi nhiều và cũng do chỗ đứng trong cuộc đời nên trong nhận diện cuộc sống cái nhìn của ông trở nên khá rộng. Những gì sâu sắc nhất đọng lại và bâng khuâng nhiều nhất với người lính chiến như ông, trước tiên là nỗi nhớ đồng đội, những sớm nắng chiều mưa, chớp bể mưa nguồn, chia nhau miếng cơm manh áo. Bài “Cái buồn” của ông dẫu là nhìn lại vẫn hiện rõ cụ thể như trước mắt:
(đọc tiếp báo Thanh Hóa)
NĂM BA NGHÌN
Năm ba nghìn mặt đất sẽ đầy hoa
Nhiều quả ngọt không có mùa đông nữa
Năm ba nghìn mặt trời không đốt lửa
Nắng đủ hồng ngọn gió nhẹ nhàng bay
Năm ba nghìn sẽ không có bão lay
Tiếng sóng vỗ dịu dàng như sóng hát
Năm ba nghìn cơm ăn và áo mặc
Sẽ dư thừa không ai phải âu lo
Năm ba nghìn khi mở cửa bước ra
Trời đất rộng gương mặt người nhân ái
Em hãy tin xin em đừng ngần ngại
Cùng anh đi mãi miết ngàn năm.
TMC
LÃNG
(Tặng anh Lãng nghề bổ củi quê tôi)
Bất kể gộc gạc
Một búa, một choòng
Lãng phanh ra hết
Không cần phân biệt
Gộc lớn cơ quan
Gốc mèng hộ nhỏ
Rất ưa niềm nở
Chẳng ngại khinh khi
Đã có hợp đồng
Vác búa Lãng đi
Không kén người sang
Không chê người khó
Lúc được tiền xôm
Lúc lon gạo nhỏ
Ỏ nhà có vợ
Mấy đứa con thơ
Vụ cấy khọm lưng
Cơm cháo vật vờ
Có người bảo khờ
Lãng cười ha hả
Đi qua phố xá
Mồ hôi đầm đìa
Có người gọi :ê
Lãng đi đâu đó ?
Lãng nói: hỏi gì
Có củi thì bổ!
Biết nghèo thì khổ
Thây kệ phù hoa
Mùa hè lửa đổ
Mùa rét tím da
Đi gần đi xa
Lãng đâu có ngán
So với nhiều người
Lãng còn thơm lắm.
TMC
NHỚ
Nhớ thật lòng những gương mặt quê hương
Anh Lãng vô tư, chị Kỳ ngồ ngộ
Những chóp núi tôi trèo từ ngày nhỏ
Bến sông lành mẹ giặt áo cho tôi
Cây đa làng trưa mùa hạ nắng nôi
Toả bóng mát che người già, người trẻ
Quanh quẩn bờ mương con bê, con nghé
Tiếng tù và vang vọng đồng quê
Lớn lên rồi sau lửa đạn, nhiêu khê
Tôi trở lại với quê nhà chân thật
Thương bạn ngu ngơ, trách người chụp giật
Ôm túi tiền chui lủi chốn phù hoa
Trước cuộc đời sau mỗi bước đi xa
Tôi để lại quê nhà bao nỗi nhớ
Vít võng bờ tre, con đường đất đỏ
Cây đa làng lũ trẻ cứ trèo lên.
TMC
XÓM QUÊ
Quê tôi một huyện con con
Có hai con sông chia cắt
Một con sông to chảy dọc
Một con sông nhỏ chạy ngang
Cảnh đẹp ai cũng muốn thăm
Ngại cảnh đò giang cản lối
Ngược xuôi mắc dòng sông Bưởi
Bắc nam sông Mã ngăn đường
Nhìn ông tiến sĩ thương thương
Ngàn năm quay về một hướng
Có người loay hoay tâm tưởng
Muốn xoay sở cả cách nhìn
Quê tôi ai dữ ai hiền
Đân quê vẫn lo làm lụng
Biết cả nhưng không để bụng
Chỉ mong mưa nắng phải thì
Xa lâu lâu cũng muốn về
Đâu ngại đò giang cản lối
Cơi trầu hay chai cuốc lủi
Tâm tình câu chuyện xóm quê.
TMC
VỀ QUÊ
Không còn cổ thụ lâu đời
Con đường trải nhựa tiếng cười ríu ran
Nơi cây đa đứng đầu làng
Bây giờ lều quán đủ hàng bán mua
Về quê nhớ tuổi ấu thơ
Sân đình, bến nước, con đò ven sông
Mắt ai xanh đến mênh mông
Câu hò ai gửi cho lòng ai nao
Bước chân đi ngỡ chiêm bao
Tre không xoã bóng lối vào làng xưa
Đã nhiều năm nắng tháng mưa
Mà không quên chỗ tiễn đưa hẹn hò
Xa rồi cái tuổi mộng mơ
Về quê sao lại ngẩn ngơ bồn chồn
Yêu quê ta tự đáy hồn
Bao nhiêu kỷ niệm vui buồn không tan
Qua nhiều mơ ước mênh mang
Về quê mới biết mình đang là mình.
TMC
------------------
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét