Entry này thân mến tặng nhà văn Nguyễn Quang Lập và bạn đọc chiếu rượu Quê Choa. Thân ái.
Blog Hiệu Minh.
Hàng ngày tôi đi từ nhà ra bến metro, đưa hai nhóc ra xe bus đến trường, còn mình đi làm phía DC. Có hai con mèo lạc, cứ thấy chúng tôi là chạy đến kêu meo meo, dụi đầu vào chân như muốn tìm hơi ấm. Những ngày đông tuyết giá lạnh, thương chúng biết chừng nào. Nhưng luật ở đây chỉ được báo cho cảnh sát “súc vật” mà không được tự tiện mang về nhà.
Đọc blog Quê Choa với họ nhà Mèo đông đúc tôi chợt nhớ ra hai chú mèo lạc đáng thương kia.
Một lần về HN hồi tháng 8-2009, tôi gặp anh Nguyễn Quang Lập tại nhà hàng Ba Mẫu Quán do anh Nguyễn Trọng Tạo tổ chức với giới Blogger Hà Nội.
Tuy không quen từ trước, nhưng được anh khen một câu “blog HM rất đáng đọc”, tôi đâm ra nể…mình. Khen nhà giầu chả thích, khen vợ mình đẹp hơi lo, nhưng khen văn mình hay thì sướng đến mây xanh, lạ thế. Chắc các nhà văn không bị cảm giác ấy đánh lừa.
Ấn tượng với tôi là nhà văn NQL rất giản dị, mặc áo như dân Mường, có đôi mắt sáng, hay cười tủm tỉm, miệng ngậm tẩu thuốc lúc nào cũng phun khói như nhà máy nhiệt điện Ninh Bình bên núi Cánh Diều do Trung Quốc giúp ta xây dựng những năm 1970.
Thấy anh mở cửa taxi ra rất khó khăn, phải chống nạng, hỏi ra mới biết là NQL bị tai nạn giao thông khá nghiêm trọng, nhưng đã hồi phục.
Ngồi cạnh anh, nhưng đông người, tôi không nói chuyện được gì nhiều. Hẹn lần khác sẽ gặp riêng, nhưng công việc bận sửa nhà nên đến lúc đi, nên đã sai hẹn với anh.
Khi quay trở lại Washington DC, tôi mới có dịp đọc Blog Quê Choa kỹ hơn. Tôi bookmark trên cả hai máy tính ở văn phòng và ở nhà, chưa kể trong Blog HM cũng có đường dẫn trang trọng.
Trong thế giới đa chiều với đại dương thông tin, blog, facebook mọc lên như nấm, những trang nào được bookmark, nghĩa là tác giả đã có chỗ đứng trong trái tim bạn đọc.
Quê Choa là một trong những số ít ỏi đó. Trong khoảng thời gian 4 tháng với lượng hít hơn 1 triệu, chứng tỏ, blog này rất nổi tiếng và đang vượt ra khỏi chiếu rượu thông thường. Mấy trăm ngàn comment do bạn đọc viết và do anh trả lời. Một lượng công việc khủng khiếp mà tôi tin rằng chỉ những blogger có tâm, có tầm mới kham nổi.
Lúc rỗi, tôi vào chiếu rượu để xem người ta uống, nhắm và chuốc nhau như thế nào. Thỉnh thoảng, anh bê vài entry từ bên Blog HM, ném trên chiếu “cái PC” và mời các bác nhắm món IT “lạ”.
Nhiều bác thuộc loại “cao thủ” trong làng văn thơ tham gia ở đây và qua comment của họ, tôi học được rất nhiều trong nghề viết.
Viết mấy dòng này vào ngày lễ Tạ ơn (Thanksgiving) bên Mỹ, muốn cảm ơn anh NQL và các anh chị trên Quê Choa đã giúp cho tôi hiểu thêm về thế giới người cầm bút và bạn đọc. Nhờ có Quê Choa mà Blog HM được thơm lây rất nhiều.
Mỗi câu chuyện của nhà văn bao giờ cũng có mở đầu và kết thúc. Có lần tôi đã đùa gọi anh là Nguyễn Quang “Chập” vì suốt ngày lê la trên thế giới ảo, rất lo cho sức khỏe của anh. Lúc nào đó anh cũng sẽ thôi “đưa tin” liên tục. Một lúc nào đó bạn cũng sẽ đọc tin về Blog HM hết entry vì lý do…sức khỏe.
Chợt nghĩ về thế giới blogger. Chẳng ai bắt họ phải nghĩ về TS, HS, bauxite, bản án chị Ba Sương, về tham nhũng mang tầm quốc gia hay bao bất cập khác. Lẽ ra nên sớm đi tối về, lo lắng cho nồi cơm đầy có hơn không.
Nếu đứng ngoài phán xét thì không thể hiểu tại sao, bàn đến những vấn đề nhậy cảm, có thể phạm tội, bị bắt, cũng không làm họ nhụt chí.
Trong thời điểm hiện tại, những ngang trái và bất cập làm cho người cầm bút thực sự không thể không lên tiếng. Blog là công cụ giúp họ bày tỏ thái độ không qua kiểm duyệt.
Hôm qua, NQL thông báo Quê Choa…”đọa” rồi. Đừng nên đoán già đoán non, một người như NQL chắc không giấu điều gì. Tôi tin vì đã thấy anh chống nạng tới chiếu rượu ngoài đời. Nếu Quê Choa có đổi hướng chẳng qua do sức khỏe của tác giả. Bạn đọc nên thông cảm với anh.
Nhiều người tin Quê Choa vẫn là chiếu rượu như nó đã vốn sinh ra. Mấy hôm đầu, họ nhà Mèo có thể bị bơ vơ như mấy chú mèo lạc bên Virginia, nhưng thời gian sẽ giúp họ lấp đầy phần thiếu hụt “hơi ấm con người” do nhà văn NQL không re-com nữa.
Nhưng đó cũng là dịp có thêm nhiều người lành lặn, khỏe mạnh khác, không thờ ơ với thời cuộc, tham gia, sẽ động viên nhà văn bớt nỗi lo toan về vận nước và Quê Choa không đến nỗi “đọa” vì phải chống nạng trên chiếu rượu.
Như tôi đã trích lời Luther King trong entry trước “Our lives begin to end the day we become silent about things that matter – Cuộc đời của chúng ta bắt đầu kết thúc khi chúng ta im lặng về những điều lẽ ra phải lên tiếng”.
Hiệu Minh. 25-11-2009.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét