Truyện dài
Tôi và tất cả những ai có tên trong cuốn sách này đều do tôi tạo ra, kể cả bố mẹ tôi.
6. Chị Hiên mặc bộ đồ màu mực Cửu Long, màu đặc trưng vừa được chỉ định là màu nòng cốt. Chị nghe Đội Trưởng giải thích như thế khi đưa tặng chị. Đội Trưởng trưng thu bộ đồ hợp thời trang này từ nhà một tên phản động sau đêm ông kiên cường đè ngửa chị ra trên bốn bao tải cám lợn xếp bằng như một tấm nệm đế vương thời trung cổ. Ông lột hết bộ cánh buôn cám lợn của chị trong hai mươi giây. Chị Hiên bé nhỏ nhưng lẳn người, tòa thiên nhiên của chị không đến nỗi nào, ở cái tuổi mười chín tất cả đều căng ra, vun lên thật thỏa mắt nhìn.
Đội Trưởng không vội vàng lâm trận. Ông thủng thẳng kéo một hơi thuốc
lào, phun khói thẳng vào hõm sâu giữa háng chị. Chừng như làm thế vẫn không đã, Đội Trưởng rít một hơi thuốc lào khác, dí mõm vào hõm sâu, từ tốn cho khói tuồn vào nơi vốn dĩ không bao giờ vương khói bụi. Chị Hiên cười rinh rích, cặp đùi non kép chặt hai tai Đội Trưởng. Khói thuốc lào do Đội Trưởng tuồn vào, tất nhiên không tuồn vào được, lại dội ngược trở ra xộc thẳng vào mặt Đội Trưởng.
Đội Trưởng ngạt thở, hất mạnh đầu, nhào lên úp mặt vào bộ ngực non của chị ho sặc sụa. Chị Hiên tay xoa lưng Đội Trưởng, tay khéo léo tìm vật cần tìm dúi vào nơi cần dúi. Chị siết chặt Đội Trưởng, đánh mông tới tấp theo đúng nhịp ho của Đội Trưởng. Kì lạ thay, tức khắc Đội Trưởng hết ho, cứ thế thúc tới tấp theo đúng nhịp đánh mông của chị Hiên. Chị Hiên kêu hệt mèo kêu, tiếng mèo cái gọi đực đêm động dục vừa thảm thiết vừa hân hoan.
Tiếng chị Hiên lúc lúc lại rú lên chua loét, giật từng cơn, hực lên rồi tắt lịm lại hực lên rồi tắt lịm, tuồn qua tấm vách nứa đan thưa, tràn ra sân, nhào ra ngõ, lăn lóc dọc đường cái quan, trong vòng bán kính một trăm năm mươi mét không ai không nghe thấy.
Nhầm.
Chỉ chị Hiên và Đội Trưởng đinh ninh là chẳng ai nghe thấy còn hầu hết hàng xóm của chị cố nuốt cục cười vào miệng, mặt tỉnh bơ coi như không có gì xảy ra. Không biết không nghe không thấy, phép phòng thân truyền kiếp kể từ ngày có Đại Việt ta. Không phải. Kể từ ngày mẹ Âu Cơ đẻ ra bọc trăm trứng, dân An Nam quá biết rõ bụng nhau. Cũng không phải nốt. Kể từ ngày vua Hùng chọn đất định đô quá gần nước Đại Ca, nơi luôn sản sinh những thiên tài hai mặt.
Ba tôi không nghe thấy thật, tuyệt không nghe thấy gì. Hình như ai đó bịt tai ông, xui ông vào chỗ chết. Ông vừa đạp xe từ Thị xã Đồng Hới trở về, trong tay cầm đúng hai lạng thuốc lào, đi thẳng tới nhà chị Hiên, nơi Đội Trưởng đang trú ngụ theo nguyên tắc ba cùng bất kì đội cải cách nào cũng phải thực thi.
Khi người ta hoàn thành một nhiệm vụ vẻ vang, niềm vui sướng làm người ta quên hết mọi chuyện. Ba tôi cũng vậy, bốc được hai lạng thuốc lào vượt qua tám chục cây số đường trường cả đi lẫn về để dâng lên Đội Trưởng, hẳn nhiên ông đã hoàn thành một nhiệm vụ vẻ vang. Ba tôi hình dung cái miệng chuột chù của Đội Trưởng bành ra cùng với chín tiếng tuyệt vời, bất kì ai cũng thèm được nghe : “ Đồng chí tốt lắm. Tôi tin tưởng đồng chí!”.
Quả thật ba tôi không nghe tiếng kêu như mèo của chị Hiên. Đó là tiếng kêu quá quen thuộc đối với ông sau khoảng hai chục lần, cũng có thể nhiều hơn, chị Hiên túm tóc ông trên bốn bao tải cám lợn xếp bằng. Chuyện đó xảy ra trước khi Đội Trưởng dẫn đội cải cách trở về.
Một cuộc họp xóm Long Hòa, Đội Trưởng tình cờ phát hiện ra cái liếc xéo và cúi mặt chớp chớp của chị Hiên, đã nhanh chóng chọn biện pháp ba cùng nơi nhà chị. “ Đồng chí rất tốt. Tôi tin tưởng đồng chí!” - Đội Trưởng ban cho chị Hiên chín tiếng tuyệt vời.
Chị Hiên chờ đợi chín tiếng ấy từ lâu và nghĩ sẽ còn lâu mới có được chúng, chẳng ngờ đã có ngay khi chị ném ra cái liếc xéo đầu tiên. Chị sướng đến độ không cách gì dấu được bộ ngực phập phồng và cặp tai đỏ nhừ. Ba tôi đã khéo léo rút lui, nhanh chóng nhượng suất mèo kêu cho Đội Trưởng.
Ba tôi không thiếu gì người tình, theo nghĩa là những người đàn bà thèm muốn ông, lúc nào cũng sẵn sàng tuột quần cho ông xơi, bởi vì ông là thứ quân tử hiếm hoi trong vòng bán kính năm ki lô mét.
Chị Hiên không là một ngoại lệ. Chị đắm đuối ba tôi từ thủa mười ba, vẫn thường nhìn trộm ba tôi đứng đái ở hồi nhà, sát vách nhà chị. Đến tuổi mười tám chị kiên trì rình rập ba tôi trong vòng nửa năm. Ba tôi đánh bài lờ vì nhà chị quá sát nhà tôi và vì chị dù sao cũng có họ xa với ba tôi, ngày giỗ chạp vẫn gọi ba tôi bằng cậu.
Rốt cuộc ông vẫn không thoát khỏi lối dụ mồi thô sơ nhưng hiệu quả của chị bằng những đêm tắm trăng, gọi nhờ ông lấy cái này cái nọ. Cái nhà tắm nóc trần thưng lá mía cạnh giếng làm sao che dấu được chị, kì thực chị có muốn che dấu đâu, lúc lúc chị lại đứng lên gọi ông, phơi cả bộ ngực non trắng ngần, được ánh trăng tô điểm thêm muôn phần quyến rũ.
Ba tôi xông vào nhà tắm. Cái cách xông vào tấn công giống cái thì quân tử cũng giống tiện nhân, chỉ sau hai chục giây ba tôi đã làm chủ được tình hình, thích thú phát hiện ra một cái bướm không lông, dày dặn múp máp như cái bánh ú đang khéo léo bành ra trong khi hai tay chị đang cố đẩy ngực ông cùng với tiếng kêu đừng đừng ma lanh.
Ba tôi chẳng lạ gì cái thứ đừng đừng ma lanh kia, lối bày tỏ đức hạnh trơ trẽn của giống cái ông đã quá nhàm tai. Ông khoan thai dựng đứng ngọc hành ( từ này không chuẩn nhưng của quí quân tử chẳng có từ nào sang hơn) cho nó dần lún sâu vào. Chị Hiên gần như ngất đi. Chị cắn chặt răng tránh tiếng kêu mèo hoang của mình trong một phút bốn mươi giây, sau đó chị không chịu đựng được nữa , cứ thế rú lên, rú to lên mãi.
Ba tôi hoảng hốt bịt chặt mồm chị, bế xốc hông chị lên, ngọc hành không rời khỏi bánh ú, lật đật đưa chị chạy vào nhà, đặt lên bốn cái bao tải cám lợn, cứ thế xoi cho sạch sành sanh hốc trinh nữ tuổi mười tám. Tiếng kêu như mèo được dịp tung hoành trong mười chín phút bốn giây, thời gian đủ cho chị lịm đi trong mệt mỏi lâng lâng, cũng là thời gian đủ cho ba tôi trút xong phóng đãng, khoan khoái kéo quần lên, túc tắc ra về.
Ra đến cửa ông quay lại, vẫn thấy cái bánh ú chưa chịu xếp lại, cơ hồ muốn bày thêm trận nữa. Biết mình không kham nổi, ông tắc lưỡi bỏ đi thẳng. Tối hôm sau, tối hôm sau nữa, tối nào cũng vang lên tiếng mèo kêu như xé, bất chấp hàng xóm có nghe thấy hay không và mạ tôi có phản ứng thế nào.
Tóm lại chẳng có chuyện gì sất, hàng xóm khôn ngoan đời nào có ý kiến với ông Chủ tịch thị trấn. Mạ tôi thì luôn tự an ủi bằng niềm kiêu hãnh vô biên với mười ngàn đêm vinh hạnh được quân tử nằm kề. Bà vẫn tươi tỉnh trước những trò lén lút của chồng dù biết thể nào tối đó mình cũng mất một suất yêu, với bà đấy là thứ không thiếu nhưng chẳng bao giờ thừa.
Đội Trưởng trở về, mặc nhiên chiếm đoạt bốn bao tải cám lợn, khởi động tiếng mèo kêu đã được ba tôi đào tạo rất chuyên nghiệp, từ một tiếng kêu bản năng giờ đây nó là tiếng kèn hân hoan ca ngợi giống đực.
Đáng lý ba tôi phải nhận ra tức thì tiếng kêu thân thuộc đó khi cách nhà chị một trăm năm mươi mét. Thế mà ông không nghe, hoàn toàn không nghe thấy gì hết. Khốn nạn. Cứ thế ba tôi đạp xe lao vào chỗ chết. Ông dừng xe đạp trước ngõ, tháo gói giấy báo bọc hai lạng thuốc lào ở yên xe, rực lên niềm kiêu hãnh sắp được thấy cái miệng chuột chù của Đội Trưởng bành ra cùng với chín tiếng tuyệt vời, cho đến chết ông vẫn thèm nghe.
Khi đó tiếng mèo kêu đã tắt. Không phải cuộc ái ân đã tắt, chỉ vì chị Hiên đang lên cơn cực khoái thì Đội Trưởng bỗng thèm thuốc lào. Đội Trưởng dừng lại giữa chừng, ngồi thẳng lên, ngọc hành vẫn thản nhiên cắm chặt trong bánh ú. Đội Trưởng khoan thai cúi xuống với lấy cái điếu cày, khoan thai thông nõ, tra thuốc, khoan thai châm đóm, rướn cổ rít một hơi dài. Tiếng điếu cày vang lên.
Khỉ, lần này ba tôi lại nghe rất rõ. Nó thông báo cho ba tôi biết Đội Trưởng đang có nhà và đang hút thuốc lào. Vậy thì việc gì phải gõ cửa, việc gì lên tiếng, cứ thế đi thẳng vào với lạng thuốc lào trong tay, dâng lên Đội Trưởng một bất ngờ thú vị. Ba tôi đẩy cửa bước vào. Ông đứng chết lặng trước cái đít đang nhoay nhoáy của Đội Trưởng. Ông tính thối lui nhưng không hiểu sao cứ đứng trơ ra đấy cùng với hai lạng thuốc lào trong tay.
Chị Hiên nhác thấy ba tôi đang đứng ngây như phỗng dưới háng mình. Chị giật mình đẩy Đội Trưởng bật ngửa, ôm ngực thảng thốt kêu lên, ôi cậu Đạng. Lúc này ba tôi mới tỉnh linh hồn. Ông ngượng nghịu đặt nhẹ hai lạng thuốc lào, nhiệm vụ vẻ vang Đội trưởng giao phó, lẳng lặng thối lui, chân nam đã chân chiêu dúi dụi đi ra ngõ, dắt xe đạp lao thẳng về nhà mình, chẳng hiểu thế nào lại chui đầu vào lùm dứa dại đầu hồi nhà, loay hoay mãi mới gỡ ra được, áo quần rách tướp, mặt mày tứa máu.
Ba tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Đội Trưởng biết có kẻ bắt quả tang Đội Trưởng đang ba cùng như thế nào trong nhà một cốt cán.Ông ngồi thất thần trên ngạch cửa. Mạ tôi hỏi đi hỏi lại dăm bảy lần, ông cứ trương mắt nhìn, quai hàm cứng ngắc không cách nào thốt được nên lời.
Đã quá muộn.
Mười lăm phút sau tiếng mèo kêu lại vang lên, lần này dữ dội hơn, cho biết Đội Trưởng đã có phương án khóa mõm hữu hiệu. Vận hạn ba tôi coi như chấm hết. Kì thực nó đã chấm hết ngay khi ba tôi đứng trước cái đít nhoay nhoáy của Đội Trưởng.
Ba tôi uống một cốc rượu to, thêm một cốc rượu to nữa, tự rủa thầm mình không dưng giây vào cái bướm không lông, rồi đây rủi ro khôn lường rình rập, sống chết, nhục vinh chỉ trong nháy mắt. Quả nhiên rạng sáng hôm sau đã hiện ra rành rành một mớ giấy lộn nhét chật cứng tạp dề của ba tôi, bằng chứng hùng hồn của chị Hiên, cho phép Đội trưởng lôi cổ ba tôi ra trường bắn.
Ghê gớm cái bướm không lông, hiện thời nằm khuất phía trong trong bộ đồ màu nồng cốt, đang khép mở giữa một vạn hai quần chúng. Không ai biết nó là cái bướm không lông. Một vạn hai quần chúng không ai thèm biết nó là cái bướm không lông. Người ta đang hau háu nhìn bộ mặt đanh thép của chị, sẵn sàng đáp ứng tức thì muôn năm và đả đảo. Sau đó háo hức chờ đợi mười một phát đạn xuyên trúng ngực tên gián điệp Quốc dân đảng, tức tên tiểu tư sản phản động Nguyễn Quang Đạng.
Ba tôi gục đầu trước cái bướm không lông, nơm nớp chờ đợi giai đoạn thông nõ của Đội Trưởng. Đội Trưởng ngồi sau chiếc điếu cày thứ năm chín lừ lừ nhìn ba tôi như nhìn một con chó đói ghê tởm, cho biết Đội Trưởng căm thù bọn phản động biết nhường nào, trong khi trong đầu Đội Trưởng chỉ đọng lại duy nhất ý nghĩ về cái điếu cày.
Đôi Trưởng đang tính toán xem nếu đập nốt cái điếu cày độc nhất vô nhị ở xứ này thì liệu có tìm được một cốt cán nào làm điếu cày cho Đội Trưởng nữa không? Nếu không thì phát minh oai hùng của Đội Trưởng về tuyên bố tử hình bọn phản động bằng việc đập vỡ điếu cày, sau một tháng đã nổi tiếng khắp toàn tỉnh, phút chốc sẽ tan thành mây khói.
Đã có lúc Đội Trưởng chợt nghĩ hay là tha cho nó, hay để cho nó sống thêm chục ngày nữa, bắt nó làm thêm vài chục cái điếu cày dự phòng rồi giết thì có sao đâu nhỉ. Quyền lực trong tay Đội Trưởng, Đội Trưởng muốn gì mà chẳng được. Viện ra một lý do để giải thích cho một vạn hai quần chúng lúc nào cũng háo hức kết thành một khối tuyệt đối trung thành, tuyệt đối tin tưởng thật quá dễ.
Phút cuối cùng, Đội Trưởng không thay đổi, ông quyết định đập vỡ chiếc điếu cày thứ năm chín cũng là chấm dứt luôn sinh mạng tên phản động thối tha Nguyễn Quang Đạng, hắn còn sống sót ngày nào tất sẽ nguy hiểm cho Đội Trưởng ngày đó. Chuyện này chỉ có ba tôi, chị Hiên và Đội Trưởng biết. Ba mươi mốt năm sau có thêm tôi biết nữa là bốn, ngoài ra không có ai biết hết, kể cả mạ tôi.
Thực ra có người thứ năm biết chuyện này, biết khi nó đang xảy ra chứ không đợi đến ba mươi mốt năm sau mới được biết như tôi. Đó là anh Huy. Đơn giản là anh đã nằm sau vách chị Hiên kiên trì xem chị hành lạc với Đội Trưởng hết đêm này sang đêm khác, mặc cho kiến lửa bu bám đầy mình, đốt cho toàn thân anh mưng đỏ.
Thời buổi loạn đã dạy một đứa bé chín tuổi ý thức được tầm mức nguy hiểm cái việc con chim xỏ vào cái bướm như thế nào. Dưới mắt anh tôi, chị Hiên chẳng qua là một con lợn trần truồng, bất kể chị mặc bộ nâu sòng sặc mùi cám lợn hay mặc bộ đồ màu nồng cốt sặc mùi thuốc lào.
Vì thế nên khi chị Hiên thét lớn bắt cả nhà quì nghe Đội Trưởng tuyên án, ai nấy lẹ làng quì sụp, chỉ mình anh Huy bất tuân, nhơn nhơn nhìn xói vào háng chị Hiên. Thốt nhiên mặt chị Hiên đỏ rực, hằm hằm nhìn anh Huy, nói thằng mất dạy.
Cái mặt anh Huy vẫn nhơn nhơn. Chị Hiên chạy đến đè dí cổ anh Huy xuống. Anh không chịu, vùng đứng bật lên, dơ cái mặt nhơn nhơn nhìn như dán vào háng chị, nơi che dấu cái bướm không lông nhiều lần anh thấy rành rành cả mặt ba tôi lẫn mặt Đội Trưởng úp vào đấy. Một cái tát hắt ngang, anh Huy ngã lăn ra. Chị Hiên chỉ mặt anh Huy thét đến lạc giọng, nói bắt trói thằng ni lại.
Một vạn hai quần chúng im phăng phắc. Không thấy ai xông vào bắt trói anh. Tất cả đứng ngây như phỗng. Chị Hiên lại vung tay thét lớn, nói bắt lấy thằng liên lạc Quốc dân đảng. Chính thằng ni làm liên lạc cho ba nó.Vẫn không thấy ai xông ra bắt anh Huy, một ngàn hai trăm quần chúng không ai nhúc nhích.
Một cái án tử hình ngẫu hứng thời này không phải là hiếm. Một vạn hai trăm quần chúng sẵn sàng chấp nhận mọi ngẫu hứng của Đội Trưởng và chị Hiên nhưng chẳng ai đành lòng thấy một đứa bé chín tuổi không dưng lãnh lấy cái chết. Chị Hiên thét lên lần thứ ba vẫn không ai nhúc nhích. Mười một tay súng đội hành hình vẫn bồng súng nghiêm trang sau lưng Đội Trưởng, không ai chịu rời vị trí.
Chị đứng ngẩn ngơ một phút hai mươi sáu giây.
Ngày thường anh Huy vẫn sang nhà chị chơi, vui vẻ làm chân sai vặt cho chị. Anh còn biếu chị khi thì con cá khi thì mớ tôm. Bù lại, chị Hiên cho anh lặn một hơi chui đầu vào háng mỗi lần chị xuống hói tắm tiên.Chị ép nhẹ cặp đùi non vào tai anh, anh dúi đầu ngược lên tận bẹn chị, tay chân đập nước loạn xạ. Hai chị em cười sặc nước, cười rung đêm, ngờm ngợp một điều gì không nói được.
Bây giờ bỗng nhiên anh Huy trở chứng, hiện nguyên hình một thằng khùng, thằng mất dạy. Chị bẽ bàng len lén nhìn mọi người, lúng túng quay mặt nhìn Đội Trưởng. Đội Trưởng cũng không biết ứng xử thế nào cho ra dáng một ông đội trưởng. Khéo không mất mặt với đứa con nít.
Đội Trưởng thở dài quyết định chấm dứt trò trẻ ranh. Vào lúc Đội Trưởng chực nói thôi, tha cho nó thì anh Huy bỗng nhảy ra, tuột quần, chĩa chim trước mặt Đội Trưởng và chị Hiên, nói bắt cái con cặc tau đây nì. Đội Trưởng giật mình, mặt đỏ rực, điên tiết đập cái điếu cày vỡ tan, nói láo, bắn thằng ni trước.
- Khô-ông!
Mạ tôi thét lên một tiếng rợn người, vụt dậy lao đến ôm chặt lấy anh Huy. Tiếng thét to đến mức không còn ai biết đó là tiếng thét, ấy là tiếng lồng ngực vỡ tan, đột khởi dội vang lan truyền tám hướng. Kì lạ thay tiếp liền theo đó là một tiếng sấm vang rền như một phát đại bác. Một ánh chớp xanh lét cắt chéo sân đình, xé rách cả một khối người đen đặc, đâm bổ tới cái bàn Đội Trưởng.
Một trận gió cuốn cuốn cờ hùn hụt tới, xoáy tít giữa một vạn hai quần chúng, như bốc tung tất cả lên trời. Và mưa. Ngàn vạn hạt mưa đá to như những củ hành đột nhiên rơi xuống ào ào. Tan tác tất cả. Người ta đạp nhau bỏ trốn trận mưa đá trong bốn ngàn năm chưa từng xảy ra ở đây.
Trăm ngàn hòn đá nhỏ, cứng nức ném tha hồ vào đám người vừa nãy còn là một khối kết đoàn tưởng không có gì phá vỡ. Đội Trưởng bị đá ném sưng mặt, ôm mặt chạy cuống cuồng, đâm sầm vào cột đình, té ngửa, xỉu đi chừng nửa phút. Cả nhà tôi xúm lại quanh ba tôi. Cái áo lá tơi mạ tôi mang theo chủ yếu để che nắng cho ba tôi nhanh chóng trở thành chiếc áo giáp hữu hiệu che chắn cho cả nhà.
Trận mưa đá kinh hồn chỉ xảy ra chừng năm phút đã làm vô số người bị thương, trong đó có Đội Trưởng. Đội Trưởng đứng trong hiên đình thờ họ Nguyễn ôm cái mặt sưng húp ngó ra . Sân đình vắng hoe, chỉ còn nguyên gia đình tôi dúm dó dưới chiếc áo tơi. Cơn mưa trút nước dữ dội tiếp theo cơn mưa đá làm một vùng trắng xóa. Nhà tôi như chìm trong nước. Ai nấy bấu víu vào nhau, run rẫy chờ xem Đội Trưởng có thương tình cho vào đình trú tạm mưa không.
Tuyệt nhiên không. Trong đình hảy còn đầy đủ mười một dân quân lăm lăm súng, đứng nghiêm trang sau lưng Đội Trưởng. Chỉ cần cái phất tay của Đội Trưởng là họ sẵn sàng nhả đạn, đòm một phát cho xong còn về lo việc nhà. Ba tháng gia nhập đội hành hình, theo Đội Trưởng giết được bao nhiêu người, chỉ nghe Đội Trưởng hứa hon, chưa hề nhận được một chút gì. Họ thực sự sốt ruột với cái án tử hình không được thực thi. Cơ này có khi mất thêm một buổi cày nữa.
Đội Trưởng chẳng thiết gì đến cái án tử hình số 19 cần phải thi hành. Ông đang nhạt miệng, nhạt miệng quá, nhạt đến phát điên lên được. Mắt cứng lại, cổ họng đau rát, nước bọt đầy mồm trong khi hai mép khô rang, Đội Trưởng chỉ muốn ăn một cái gì muốn nuốt một cái gì, muốn liếm một cái gì nhưng không rõ là cái gì. Ngực trống rỗng như có ai moi hết buồng phổi, chỉ còn trơ lại cái cuống đang phình to dưới cổ họng, đau buốt, Đội Trưởng đứng ngẩn ngơ, mắt mờ tai ù.
Thuốc lào còn nguyên một lạng nhưng điếu cày thì đã vỡ tan. Cái xứ không một thằng chó chết nào hút thuốc lào, đ. mạ! Chị Hiên đứng dựa cột đình, ngước mắt chờ đợi Đội Trưởng. Chị chờ mãi vẫn không thấy Đội Trưởng nói gì, đành hắt ra một tiếng ngán ngẩm, nói thôi, bắn quách đi rồi về anh ạ.
Đội Trưởng trừng mắt lên, bắn phải có người xem mới bắn chớ. Bắn giờ cho chó xem à? Ẻ vô! Chó cũng chẳng còn một con, bốn phương tám hướng chỉ thấy mưa trắng xóa. Ai nghiện thuốc lào mới biết, vào lúc mưa gió được một điếu thuốc lào ngon, rít sâu vào tận phổi mới đã làm sao. Đội Trưởng mở gói thuốc lào, bốc một nắm cho vào mồm trệu trạo nhai, nói thôi, giam nó lại, mai nắng ráo rồi bắn.
Dứt lời Đội Trưởng bước ra khỏi đình, mặc kệ mưa gió, cứ thế lầm lũi đi. Rõ là một ngày cứt chó, đã không giết được người lại thèm thuốc lào muốn chết. Đội Trưởng đi qua sân đình, nhác thấy nhà tôi đang dúm dó dưới chiếc áo tơi, chợt nảy ra một ý tuyệt vời.
Không gì tuyệt vời hơn giây phút diệu kì Đội Trưởng tiến đến nhà tôi, lật tung chiếc áo tơi, cúi xuống ghé vào tai ba tôi, nói này, mi làm điếu cày mất mấy giờ? Ngực ba tôi rung lên , ông vội vàng đáp, nói dạ... một giờ.
. Một phần mười giây cơ hội đã đến. Ba tôi nhận ra tức thì dấu hiệu sự sống trong vòng bốn mươi tám giờ qua không một giây phút nào ông nhìn thấy nó. Đội trưởng gật gù, nói nếu trong vòng mười lăm phút mi làm xong, tau sẽ tha bổng cho mi, nghe chưa. Ba tôi run rẫy, ngước lên nhìn Đội Trưởng, nói dạ
Ba tôi dạ và đứng vụt dậy. Đội trương nghiêm mặt nhìn ba tôi đầy cảnh giác, nói nếu không xong tau sẽ bắn mi ngay tức thì, không cần có người xem, nghe chưa.
Ba tôi dạ, tiếng dạ reo vang giữa mưa to gió lớn nghe như một tiếng khóc òa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét