Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

Đọc sách Ký ức vụn

Phanxine


Tui là đứa thích đọc sách nhưng mà lười đọc sách. Tui có thú vui đi tha sách về nhà để lên tủ cho vui, xong một ngày đẹp trời lôi ra đọc. À không, một ngày xấu trời – chẳng hạn trời mưa không đi đậu được, không có internet, không biết làm gì đành lấy sách ra đọc. Chớ bình thường ít khi tui đọc sách lắm nha. Có nhiều cuốn tui đọc mấy năm trời mới xong (chẳng hạn cuốn T mất tích tui đọc suốt ba năm mới xong), nhưng có những cuốn tui đọc cái vèo là xong (chẳng hạn cuốn gần đây nhất không tính cái cuốn tui sắp review là Kira Kira). Không phải là sách dở tui đọc chậm mà sách hay tui đọc nhanh, mà tùy thuộc vào nhiều tình huống lắm. Chẳng hạn cuốn Kira Kira la cuốn dễ đọc, cộng với tui thích truyện con nít nên từ khi cầm nó lên đọc cho đến khi đọc xong chỉ có… 4 chuyến đi tàu điện từ trường đến Universal Studio xem phim thôi. Trong khi T mất tích tui chỉ chờ khi nào đi máy bay tui mới lấy ra đọc, mà thiệt ra có mấy khi tui đi máy bay đâu. Cả hai cuốn tui đều thích. Vì thiệt ra nếu không thích thì thôi tui dẹp luôn khỏi đọc.


Cái cuốn khó chịu mà làm tui đọc nhanh nhứt – tức đọc mà còn phải lật lại đọc lại đoạn đầu để nhớ ra ai là ai, sự kiện gì là sự kiện gì, xong còn đi kiếm luôn nguyên tác đọc, là cuốn Trần trụi với với chương của Paul Auster (New York Trilogy). Cuốn này hay ho lắm nha, để hôm nào rảnh rỗi tui review chơi.


Quay trở lại với cuốn Ký ức vụn của Nguyễn Quang Lập. Hồi mới về tui đi mua sách thấy cuốn đó mà không có mua nha, tại vì nghĩ trời ơi mua chi lên blog của tác giả đọc là được rồi. Xong rồi một hôm rảnh quá vô blog của NQL thì thấy trong đó nhiều thứ quá, có cái tui thích đọc có cái không, nên cuối cùng quyết dịnh ra mua cuốn đó…
Cuối cùng thì cũng đi mua. Mà người ta hết sách thường rồi. Còn sách đặc biệt thôi. Giá tới… 190.000/cuốn. Đặc biệt tự vì có chữ ký của tác giả đó nha các bạn. Hehehe, mới đầu lúc mở ra tui hết hồn tưởng là ông này tặng ai đó xong người ta bán lại đó chớ. Hồi xưa tui hay đi mua sách cũ đọc, nhiều cuốn trong đó có chữ ký tác giả gửi tặng bạn bè cũng bị quăng ra nhà sách cũ. Tui cầm mấy cuốn đó tự nhiên lòng nao nao nha, tại tui có một cái tính rất là mắc cười là ai tặng gì tui hay giữ lắm, không có cho đi cho lại đâu. Vì vậy tự nhiên thấy mấy cuốn sách người ta tặng nhau mà đem ra tiệm sách cũ là tui thấy buồn ghê gớm, không biết vô tình người tặng tìm thấy mấy cuốn này có buồn không ha…


Mới đầu tui lưỡng lự không biết có nên mua cuốn sách giá trị kia không (thiệt là mắc so với các sách có cùng độ dày nha), nhưng cuối cùng tui quyết định mua luôn tại vì tui nghĩ nói chung cũng nên khuyến khích việc in sách trong thời buổi internet nó tràn lan ebook. Tui vậy chứ dù hay đọc sách trên mạng (cho nó tiết kiệm) nhưng mà cuốn gì hay ho tui cũng hay mua một bản print để giữ, nhiều khi ko có mở ra đọc luôn đó. Để lên kệ hù cho người ta sợ vậy!
Cuốn Ký ức vụn là tập hợp những entry trên blog của Nguyễn Quang Lập. Nếu ai không biết thì tui giới thiệu sơ qua là anh ấy là tác giả của nhiều kịch bản phim, nổi tiếng nhất (tới nỗi giờ ông phát mệt với cái phim đó) là Đời Cát, gần đây nhất là vở Ngàn năm tình sử. Hồi xưa tui có đọc một tập truyện ngắn có tên là Đi tới nơi mặt trời hay đại loại gì đó không nhớ, nhưng sau khi đọc Ký ức vụn thì tui nhớ ra cuốn đó cũng của Nguyễn Quang Lập luôn vì trong Ký ức vụn có mấy mẩu chuyện làm tui nhớ tới một truyện ngắn trong đó có tên là Chuyện ở thung lũng Chớp Ri.


Cuốn này kể mấy chuyện cỏn con về những người mà Nguyễn Quang Lập từng biết – kiểu Những người sống quanh tôi. Có những người không nổi tiếng và có cả những người nổi tiếng. Viết giản dị vô cùng. Thân tình vô cùng. Đọc như có người ngôi tâm sự với mình. Có chuyện đọc như chuyện ngồi bàn nhậu mà kể. Có chuyện dọc như chuyện nửa đêm nằm thủ thỉ nhau mà kể. Chuyện đọc cười đau bụng – chẳng hạn chuyện Niệu liệu pháp (chuyện này tui biết nà, vì bác tui cũng quen ông Hoàng Phủ Ngọc Tường xong có thời cũng thử luôn hahahaha), chuyện đọc rơi nước mắt – những chuyện về bạn bè thời bé tí, hay chuyện về con chó Giôn, hay chuyện về thằng hai đầu gối, về đồng năm hào, có chuyện đọc thấy cay cả sống mũi vì đời cay nghiệt, có chuyện thì đọc xong thấy đắng cả lưỡi, có chuyện đọc nổi hết gai ốc (như Chuyện ma chẳng hạn)
Mà cái hay là mỗi truyện có một giọng kể khác nhau nhưng đọc vào vẫn biết đó là Nguyễn Quang Lập. Có nhiều thứ tui đọc mà sao thấy đồng cảm khủng khiếp. Có lẽ vì mẹ tui người Quảng Bình, tui nghe mẹ tui hay kể những chuyện thời bé, nên đọc những mẩu chuyện này tui cứ thấy quen thuộc. Cũng có lẽ vì những cái cười, cái khóc kia của NQL là những sự cay đắng với nhân tình thế thái, cười cái sự đời. Cũng có lẽ vì sự chân tình (nằm giữa hai chân thật) nằm trong từng câu chữ….


Kỳ lạ lắm nha, cái cuốn truyện ngắn Đi tới mặt trời tui đọc đâu chắc cả hai mươi năm rồi đó, hồi tui còn bé tí, mà sao tui đọc cuốn Ký ức vụn này tui nhớ rõ luôn cái giọng văn, cái câu chuyện của Chuyện ở Thung lũng Chắp Ri hồi lâu lắc. Như chuyện về cô giáo mà NQL yêu thương nhất, về những thằng bạn mà NQL quý mến nhất, về cả sự đê hèn khó đoán của con người ta, đều khiến tui nhớ đến cô giáo Thương, thằng Chơn, chú Dũng hay thầy Hoài trong cái truyện Chuyện ở Thung lũng Chắp Ri lâu lắc đó.
Ký ức vụn hay ở chỗ mỗi nhân vật trong từng câu chuyện đều được khắc hoạ rõ nét, đôi khi chỉ với vài ba chi tiết, nhưng cũng khiến người ta (tui) hình dung ra được rõ mồn một, mà họ không có đơn giản, họ cũng phức tạp, họ cũng có những nỗi niềm, những cái mặt nạ. Hình ảnh của những con người đó sao mà nó mạnh mẽ và đẫm chất điện ảnh đến thế, từ cái thằng hai đầu gối cõng đứa em đã chết lạnh trên lưng, vừa đi vừa nhún, nước mắt chảy hoà với máu, đến thằng Thanh thong thả mặc quần vào, đứng dậy đấm vào mặt ông chồng của con đàn bà nó vừa làm tình rồi mắng Mày đứng có vu khống, từ những kỷ niệm thật đẹp với Hà người bạn thưở ấu thơ đến bức biếm hoạ về ông bạn nhạc sĩ Tinh Túy, từ Hồng Ánh với những câu chuyện tình yêu rất buồn đến mức ước gì mình đi chích hoocmôn để thành đàn ông khỏi lo chuyện lấy chồng cho quách đến chuyện về Hoàng Phủ Ngọc Tường ước ao chỉ cần đi ỉa không cần ai giúp thôi cũng đã hạnh phúc.


Tui đọc cuốn này suốt hai ngày đi Lagi. Đọc không buông sách. Đọc xong đọc lại. Xong mò lên blog đọc comment của người ta về mấy cái entry được in trong sách…
(tính review 2012 trước mà thôi post cái này trước vậy)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét