Thứ Năm, 29 tháng 10, 2009

Những chuyện có thật và bịa đặt của tôi 4

nguyen-quang-lap[1]


Tôi và tất cả những ai có tên trong cuốn sách này đều do tôi tạo ra, kể cả bố mẹ tôi.

4. Ba tôi không yêu mạ tôi, đó là một sự thật suốt cả cuộc đời không một lần cả hai người hở ra với con cái. Tôi biết được nhờ láu lĩnh và thói quan sát bẩm sinh.


Ba tôi là người đàn ông  ở ngoài các giấc mơ đẹp nhất của mạ tôi. Ông có vẻ đẹp trời phú, tất cả đàn ông trong huyện không ai sánh được; một trí nhớ phi phàm, tất cả đàn ông trong huyện không ai sánh được; một giọng hát ấm áp và trong vắt, tất cả đàn ông trong huyện không ai sánh được; một cái bằng diplome ở vị trí đầu bảng, tất cả đàn ông trong huyện không ai sánh được; một quá trình tham gia cách mạng từ thủa theo chân cụ Phan Bội Châu đến Cách mạng Tháng Tám, hai mốt tuổi đã là huyện ủy viên, chủ tịch Thị trấn, tất cả đàn ông trong huyện không ai sánh được.


Một ngày ba tôi xuất hiện trước ngõ với tư cách chàng rễ đón mạ tôi về nhà chồng giữa năm trăm cây đèn lồng, một ngàn chiếc chiếu hoa do ông bác Vĩnh Tường bỏ tiền ra rải dọc lối vào ngôi nhà tranh rách nát mười một miếng ăn ông bà ngọai của tôi. Sự kiện này làm rúng động Thị trấn bốn ngàn nóc nhà, duy nhất chỉ có hai nhà lầu, đó là nhà ông bác Vĩnh Tường và nhà ông Hiệp Lợi cũng là ông bác tôi nốt. Một giàn kèn đồng Tây bốn mươi người thuê tận Thị xã Đồng Hới đồng loạt vang lên khi ba tôi bước vào ngõ làm ngất ngây hết thảy mọi người.


Cả nhà ông bà ngoại tôi đứng ngẩn ngơ nhìn ra, như là chuyện của ai đó chứ không phải của nhà mình. Ông ngoại tôi véo đùi hai ba lần, nói ua chầu có phải không ri hè.Dù đã được báo trước mạ tôi cũng không khỏi bàng hoàng.  Những gì đang diễn ra trước mắt  khiến bà choáng ngợp đến nỗi không đứng vững được nữa. Mạ tôi ngã khụy xuống sân nhà, lấm hết bộ quần áo lụa màu mỡ gà ông ngoại tôi phải bán đi một con bò con mới mua được.


Trời, Phật đến nhà cũng đến thế mà thôi. Có ai ngờ một đứa con gái nhan sắc tầm thường, có chín đứa em đói rách lầm than lại được hưởng thứ phúc phận to lớn bằng giời bằng bể thế kia.


Mạ tôi ngây ngất đến độ coi sự dửng dưng của ba tôi trong đám cưới cũng như trong suốt ba mươi đêm bà vò võ đợi ông trên chiếc giường gỗ lát bốn chân quì rộng rinh rang, chạm trổ tinh vi trong căn buồng thơm nức mùi gỗ  pơ- mu, không một lần ông bước vào, cũng chỉ là một thử thách thánh thần trước khi ban cho bà thứ ân huệ vĩnh hằng.


Đêm thứ ba mươi mốt ba tôi mới chịu vào buồng, khi không còn tìm được bất kì lí do chính đáng nào để từ chối hợp cẩn với người đàn bà hơn mình hai tuổi, vì những thề thốt nặng lời của cha mẹ hai bên, buộc phải coi nhau là vợ chồng. Ông vén tấm màn che cửa uể oải bước vào, uể oải ngồi xuống cạnh mạ tôi. Và ông ngáp, cái ngáp kiêu ngạo và chán nản.


Mạ tôi dấu hân hoan vào bộ ngực đầy, đôi mắt long lanh chứa chan hy vọng. Sau một canh giờ ba tôi  ngạc nhiên nhận ra tòa thiên nhiên ông đang có trong tay không phải là thứ bỏ đi, còn hơn hẳn tất cả những người đàn bà quyền quí đã từng rủ rê ông qua đêm không cần ở ông một điều gì, kể cả một lời hứa suông.


Thật không ngờ, khuôn mặt rám nắng đã không có gì hấp dẫn lại còn lẫn một chút đần độn quê mùa của bà lại che dấu một thân hình tuyệt hảo với làn da trắng lịm, tươi hồng và cặp tuyết lê nở căng, vống ngược lên, tràn trề vòm ngực. Đặc biệt bộ đùi non thon đều đến tận gót chân thật không ai sánh được, mãi khi bà đến tuổi năm mươi chúng vẫn là niềm mơ ước của các cô gái tân thời.


Nhưng đấy không phải là tất cả, đấy chẳng qua là những dụ dỗ ban đầu của ái ân. Điều khiến ba tôi đi hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác là khả năng sẵn sàng đáp ứng vô điều kiện của mạ tôi trước những gì ba tôi đòi hỏi với niềm háo hức dâng hiến đến kiệt cùng. Từ đêm hợp cẩn đầu tiên cho đến đêm cuối cùng trước khi ba tôi lìa đời, ngay cả khi mệt mỏi ốm đau, ngay cả khi lâm vào tình trạng khô kiệt tuổi mãn kinh cũng không vì thế mạ tôi làm ba tôi phải thất vọng.


Với năng khiếu ân ái thiên bẩm, mạ tôi là người đàn bà duy nhất tạo cho ba tôi  có được niềm kiêu hãnh của đàn ông bất kì lúc nào ông lâm trận. Mỗi lần ngập vào mạ tôi, ba tôi chìm trong dàn dụa đê mê, tựa hồ đang bơi lội trong bể tình không bến bờ nhiều bất ngờ thú vị. Dường như sau mỗi lần sinh nở, bể tình ấy lại đầy thêm, phủ một lớp sương mù bí ẩn và gợi cảm, sực nức mùi giống cái khê nồng và dịu ngọt đến Phật cũng phải mềm lòng.


Đến chết ba tôi cũng không yêu mạ tôi, bằng chứng hiển nhiên là ông không hề nhớ bà trong liên miên những lần xa nhà đi công tác. Mặc dù vậy, mỗi lần rơi vào vòng tay ân ái của mạ tôi là ba tôi tức thì lấy lại được cảm giác đây là người đàn bà có một không hai, may mắn thay đó là vợ mình. Một kết luận chính xác sau rất nhiều dan díu  với đủ hạng đàn bà.


Mạ tôi suốt đời không biết người đàn ông nào khác ngoài ba tôi. Không phải vì thứ đức hạnh truyền kiếp của đàn bà chân quê, chính là vì bà tự biết mình được hưởng phúc quá lớn, hơn vạn đêm được “quân tử nằm kề”, con số chính xác có trừ đi khoảng bốn ngàn đêm ba tôi vắng nhà đi công tác hoặc qua đêm với một ai đó trong bốn chục người tình nửa nắng của ông.


Điều duy nhất mạ tôi quan tâm là làm sao ông không chán bà chứ không bao giờ dám nghĩ điều ngược lại. Việc ba tôi liên miên chìm đắm vào tình ái với những người đàn bà khác, kì lạ thay không hề làm mạ tôi mếch lòng, trái lại bà đã đinh ninh ông xứng đáng được như vậy.


Thế gian hiếm ai có được niềm kiêu hãnh hồn hậu chất phác như bà. Vì thế mới xảy chuyện ngược đời là tất cả các tình nhân của ba tôi lại ghen lồng ghen lộn với mạ tôi, gây cho bà không biết bao nhiêu phiền toái, suýt nữa đẩy ba tôi vào cái chết kề cổ mà tôi sắp kể ra đây.


Mạ tôi không cần đếm xỉa đến bao nhiêu lần ba tôi ôm ấp người tình, bà chỉ cần biết thời khắc ông riết bà vào lòng, đẩy bà vào rên xiết ái ân, dù không ít lần ông là tên chiến bại, bẽ bàng nằm trơ trong hừng hực lửa tình chính ông đã đốt cháy lên, phải vất vả lắm bà mới làm nó nguội đi được.


Thế là quá đủ cho mạ tôi hạnh phúc. Hạnh phúc của mạ tôi giản đơn như cây cỏ, cứ ba năm hai lần vác cái bụng vượt mặt đi lại vênh vang giữa chợ phiên và  hả hê chửi ba tôi như chửi chó mỗi lần vượt cạn.


Bây giờ mạ tôi đang chìm trong giấc ngủ thỏa thuê sau bốn giờ vất vả kéo cổ tôi ra đời. Ba tôi không thế, ông tỏ ra lo lắng nhiều hơn. Sáu mươi bảy đồng năm hào lương của một anh phó ban tuyên huấn huyện ủy không gánh nổi một gia đình sáu đứa con vừa có thêm tôi là thứ bảy. Ba tôi không thể làm thêm gì, hội họp tít mù  chiếm trọn cả đời ông, làm sao còn có thể nghĩ đến việc làm thêm.


Tôi nằm ngắm cái bóng ba tôi đang ăn khoai, một vài ba cử động lặp đi lặp lại đơn điệu nhàm chán làm tôi thiếp đi lúc nào không biết, khi mở mắt trời đã mờ mờ sáng, ba tôi đang ngồi sát bên tôi, hình như ông ngồi ngắm tôi như thế đã lâu lắm.


Ông bế tôi lên, nói con tui dậy rồi nì. Rồi ông nói liên miên vừa nói vừa nựng, nói nhà mình đây con nì, ba đây, mạ đây, chị Nghĩa đây, anh Tường đây, anh Thắng đây. Anh Mỹ đi Liên Xô rồi, chị Liên lấy chồng bên Xóm Cầu tề, mai mốt răng rồi chị cũng tới thăm con. Còn anh Huy nữa, anh Huy đang đi bắt cá chưa về…


Đúng rồi, còn một người nữa tôi chưa kể, hiện không có mặt nhưng không thể không nói tới, đó là anh Huy , đứa con thứ tư trong gia đình. Anh đang nằm trong cái chòi rơm ngoài bờ hói nước lợ để canh chừng mấy cái lờ đơm tôm .


Buổi chiều anh có tạt qua chuồng bò, vừa lúc thấy người ta dìu mạ về. Anh dừng lại nói  mạ đẻ à, chẳng biết anh hỏi ai rồi lẳng lặng xách oi ra đi. Anh chẳng coi việc tôi sắp ra đời là quan trọng, tất nhiên càng không phải là một niềm vui, nó chỉ báo cho anh biết nhà sắp phải chia thêm một bát cơm, ba mạ phải kiếm thêm  một ngày ba hào, anh phải kiếm thêm một cân tôm hoặc một oi cá bất luận nắng hay mưa, mang ra chợ bán nhằm bổ sung vào túi tiền luôn  thiếu hụt của nhà tôi.


Khó nhọc đã đè nặng lên chú bé mười một tuổi khiến anh không bao giờ cười. Gương mặt cau có, ưu tư luôn  thảng thốt về một điều gì chưa kịp làm. Vào lúc mưa gió ầm ầm, anh chạy về nhà lần thứ hai. Không cần biết cả nhà đang táo tác vì hai mái chuồng bò đã bị gió bốc lên trời, tôi vừa ra đời và đang ngập ngụa trong nước, , anh điên khùng bới tìm cái rớ rách.


Cái rớ rách mới là điều quan trọng chứ không phải là tôi. Anh vừa bới vừa kêu ca rầm rĩ việc cả nhà luộm thuộm đã vứt cái rớ rách của anh đi đâu, trong khi anh đã phát hiện ra luồng cá bống hàng ngàn con theo nước nguồn bơi về đen đặc giữa hói nước lợ


Chị Nghĩa vén cái bạt lên chỉ  tôi cho anh, nói Huy, em đây nì. Mặc kệ, anh không thèm để ý, anh đang tìm cái rớ rách, đấy mới là điều cốt tử, cá bóng kho cho người đẻ mới là điều cốt tử. Mãi khi anh tìm được cái rớ rách, hóa ra nó nằm dưới lưng mạ tôi, anh mới chui vào bạt, thò bàn tay lạnh ngắt cầm lấy cổ chân tôi lắc lắc. nói lạnh em hè! Mi rồi cũng khổ thôi.


Dứt lời, anh lao như tên bắn ra con hói có hàng ngàn con cá bóng đang về, nguồn dinh dưỡng tuyệt hảo cho người đẻ. Mạ tôi đang rất cần những con cá bóng, anh chỉ đinh ninh mỗi điều đó, tất cả đều không quan trọng.


Quá nửa đêm anh vẫn chưa về, còn lâu anh mới về giờ này, đây là giờ anh đi thăm các bẫy lươn. Ba mươi lăm cái trúm ngậy mùi giun đất xào với lá ổi tươi được găm rải dọc bờ hói, nhử những chú lươn ngờ nghệch, háu ăn. Một con lươn to là hai hào, mười con là hai đồng. Vì hai đồng anh sẵn sàng bỏ nhà thức trắng đêm bên bờ hói.


Vào lúc ba tôi ngồi nhìn đống vỏ khoai nước mắt hai hàng, anh đã bắt được trọn chục con lươn to và một rá đầy cá bóng. Anh mang về nhà đổ tất cả vào cái vại sứt trước cửa chuồng bò và ngồi tựa vào vách chuồng bò cứ thế  mê mệt ngủ.


Cái chòi rơm tạm bợ bên bờ hói đã bị cơn lốc hồi hôm đánh cho tơi tả. Anh không muốn chui vào chuồng bò giờ này, đây là giờ yêu đương của ba mạ tôi. Kinh nghiệm một lần bắt gặp và trí khôn tuổi mười một đủ cho anh quyết định thà ngủ ở hàng hiên còn hơn đường đột chui vào chuồng bò lúc này. Lâu ngày thành thói quen, anh chỉ ngồi tựa vách chuồng bò ngủ chứ chưa bao giờ chịu chui vào ngủ chung với ba mạ tôi.


Anh ghét cay ghét đắng việc ba mạ tôi trần truồng quấn quít lấy nhau nhưng lại hiểu nếu không có việc đáng ghét đó anh sẽ không có mặt trên đời. Ba tôi không hề biết anh đang ngủ ngồi ngoài hiên. Nếu biết chắn chắn ông sẽ gọi anh vào nhà, nói cho anh hay ít nhất một tháng sau khi sinh tôi, ba mạ tôi sẽ không thức giấc đúng giờ này.


Mạ tôi cũng vậy, bà không hề biết rất nhiều đêm anh đã nhường phần yên ấm cho bà. Nói chung cả bảy anh em tôi, sau đó có thêm Nguyễn Quang Vinh nữa là tám, đều biết rất rõ đêm nào mạ tôi cũng nơm nớp lo chúng tôi thức giấc đúng vào lúc bà đang lên cơn. Tất cả cố gắng chứng tỏ mình đã ngủ say như thế nào, dù lắm khi không cưỡng nỗi háo hức được mở mắt chiêm ngưỡng tí chút.


Mạ tôi làm lụng vất vả, suốt ngày không thấy bóng ba tôi, chỉ đêm về bà mới có cơ hội lọt vòng tay âu yếm của ông. Lộc trời của mạ tôi là ba tôi nhưng chỉ về ban đêm, giờ gà gáy canh ba bà mới sẵn sàng hưởng lộc.


Đêm 21 tháng 4 năm 1953, đêm trước ba năm ngày tôi ra đời cũng vậy, chỉ khác là nó xảy ra ngôi nhà tranh chứ không phải ở cái chuồng bò.


Khi đó ba tôi đang ngủ say. Mạ tôi trở mình ôm quàng lấy ông, áp má mình vào ngực ông thiêm thiếp ngủ trong trạng thái chờ đợi. Ba tôi  vẫn ngủ say, không một biểu hiện gì cho thấy ông đã nhận được tín hiệu mời gọi của bà. Bàn tay mạ tôi  vuốt nhẹ lên ngực trần của ông, dần trượt xuống bụng dưới của ông và nằm yên nơi mạ tôi đang muốn nó thức dậy. Bà lật nghiêng người, co chân gác nhẹ lên bắp vế ông, cố tình ấn nhẹ vào nơi ấy. Ông bắt đầu lờ mờ nhận ra hơi ấm của bà phả ra tràn trề lên ngực mình.


Râm ran tiếng gà gáy canh ba- đồng hồ báo thức ái ân của những gia đình đông con, nhà chật. Ba tôi từ từ mở mắt, những sợi tóc thơm lừng hương sả của mạ tôi  vắt qua  ngực ông cùng với hơi thở nồng nàn của bà gây cho ông có được cảm khoái bất chợt, báo cho ông biết bà đã thức dậy từ lâu và đang đợi.


Ba tôi quay người hôn nhẹ lên trán mạ tôi. Ngay lập tức mạ tôi mở mắt vừa ngái ngủ vừa nũng nịu nhìn ba tôi và mỉm cười hôn nhẹ lên ngực ông, bà vờ thiếp đi trong nách ông, bàn tay mềm từ từ  nắm lấy cái cần nắm. Cái nắm trong thiêm thiếp, khéo đến nỗi chỉ gợi lên một trạng thái yêu thương chứ không hề phô bày thèm muốn.


Điều đó dĩ nhiên càng kích thích ba tôi hơn. Ông đã tỉnh hẳn, nhẹ nhàng  kéo mạ tôi áp sát vào lòng. Và hôn. Những chiếc hôn nhẹ và sâu dần tràn lên cơ thể bà. Mạ tôi thừa biết đấy không phải là những chiếc hôn tình yêu, chúng thuần túy là những chiếc hôn gợi dục nhưng bà chỉ cần có thể, thực lòng bà không dám được nhiều hơn.


Mạ tôi lập tức hân hoan đón nhận những chiếc hôn của ba tôi, mặc nhiên coi đó là những chiếc hôn nồng nàn tình yêu, rồi đáp lại bằng những nụ hôn dè dặt, e ấp vừa muốn lẩn tránh vừa muốn dấn tới, vừa tạo ra vẻ ngượng ngùng nữ tính vừa râm ran thông báo niềm vui sướng sắp được dâng hiến. Rực lên trong ba tôi một niềm yêu.


Ba tôi chồm dậy hệt con thú đè nghiến mạ tôi trong cơn khát chiếm đoạt. Thoáng chốc ông đã ngập vào bà, điên dại quấy đảo như say như mê sảng. Mắt mạ tôi mờ đi, một cái gì đó hực lên, bộ ngực khổng lồ đột khởi nở căng. Bà mê đi, gần như mất trí, điên dại túm tóc ba tôi giật nảy liên hồi.


Một tiếng gọi chậm rải, khô khốc vang lên ngay cửa sổ buồng ngủ, gần đến ni có cảm tưởng ai đó đang dí mõm vào tai, nhả ra từng tiếng lạnh lùng, nói Nguyễn Quang Đạng mô rồi, mở cửa ra. Mạ tôi giật mình đẩy vội ba tôi. Ông không chịu, ngồi yên trên bụng mạ tôi, vẫn giữ nguyên hiện trường, không chịu rút khỏi vị trí tác chiến, hất mặt ra ngoaì cửa sổ, nói ai đó, chi rứa?


Câu hỏi khó chịu lẫn một chút quyền lực của ông chủ tịch Thị Trấn chẳng hề làm đám người ngoài cửa sổ xao động. Một tiếng hắng giọng rõ to, nói Đạng, mở cửa mau. Tiếng thét quen thuộc của ông đội trưởng đội cải cách, người đã cùng ba tôi ba tháng qua hô hào quần chúng trống giông cờ mở, đàn đàn lũ lũ đi đào tận gốc trốc tận rể lũ trí phú địa hào.


Hơn chục người đạp cửa xông vào, xách cổ ba tôi lôi xềnh xệch. Ba tôi hoảng hốt la to, nói các đồng chí… các đồng chí… cho tui mặc quần cái đã. Đội trưởng  đủng đỉnh đi vào, đến sát mạ tôi lúc này đang khoả thân ngồi rúm ró trên giường, thò tay véo vú mạ tôi, nói bụ to hè. Rồi Đội trưởng lại đủng đỉnh quay ra đến chỗ ba tôi, đá đít ba tôi, cười cái hậc, nói đồng chí cái lồn mạ mi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét