Thứ Năm, 15 tháng 10, 2009

Những chuyện có thật và bịa đặt của tôi 1

nguyen-quang-lap[1]Truyện dài


Tôi và tất cả những ai có tên trong cuốn sách này đều do tôi tạo ra, kể cả bố mẹ tôi.

1. Trong chứng minh nhân dân của tôi, phần Dấu vết riêng hoặc dị hình ghi: Sẹo chấm 0,3cm dưới sau đuôi mắt trái. Đấy là dấu vết ghi nhận ngày tôi ra đời đau đớn và khó khăn như thế nào. Đơn giản vì đầu tôi quá to. Nó to gần bằng cái nồi ba, lại có ngạnh nhô ra hai bên như hai cái sừng bò, bây giờ người ta mới biết đó là u máu, hồi đó thì chẳng ai biết là cái gì, sợ hãi khôn xiết.

Ca đẻ kéo dài bốn tiếng từ bốn giờ chiều đến tám giờ đêm, mạ tôi đã la hét kiệt sức nằm thở thoi thóp trong khi tôi vẫn không chịu ló đầu ra. Bà đỡ vẫn nhai trầu bỏm bẻm, cười nói như không, kì thực mặt bà đã tái mét. Bà nghi đây là ca đẻ ngược nhưng không dám nói, vẫn cứ nhai trầu bỏm bẻm, thỉnh thoảng ho khan mấy tiếng, nói rặn đi em, y chang ngwời ta dục con nít đi ỉa


Bà ngồi kể chuyện cười cốt để mạ tôi buồn cười cho phọt tôi ra nhưng chẳng ai cười, mình bà he he he lại hơ hơ hơ, vô duyên như mấy màn tấu hài đương đại. Bà đã sốt ruột lắm rồi, chẳng việc gì hơn là têm trầu nhai, thỉnh thoảng ho khan, nói rặn đi em. Lâu lâu bà vuốt mép, nói ua chầu, có chuyên ni hay lắm đây. Ngó liếc chẳng thấy ai hưởng ứng, mặc kệ bà cứ kể, đầu chuyện cười he he he, cuối chuyện cười hơ hơ hơ. Tất cả ngôn ngữ chuyên môn của bà chỉ có thế.


Chừng đã phát chán, bà ngáp dài, vỗ mông mạ tôi cái bốp, nói con ni l. to răng đẻ khó ri hè. Chẳng ai cười, bà cũng không cười, nhả miếng trầu này nhét vào miếng trầu khác, nói rặn đi em, câu cửa miệng đã nhàm tai đến nỗi bà cũng chẳng buồn nói nữa.


Bà thuộc trường phái câu liêm, trường phái này dùng câu liêm cắt rốn tồn tại bao đời nay đã bắt đầu nhường chỗ cho trường phái dùng kéo mạ kền cắt rốn, gọi là trường phái kéo mạ kền, chỉ duy nhất bác Thông gái một mình một trường phái nhưng được toàn dân Thị trấn ngưỡng mộ và tin cậy.


Thật không may cho tôi, vào lúc tôi chui ra Đời thì bác Thông gái đang sốt rất cao, uống hết một rổ lá nhọ nồi sắc đặc vẫn không giảm. Bác Thông gái là người hàng xóm tuyệt vời,  bác luôn có mặt những lúc nhà tôi cần bà có mặt, hết lòng giúp đỡ gia đình tôi, kể cả những việc đòi hỏi phải có sự hy sinh lớn mới hòng thu được thành công bác cũng sẵn sàng.


Bác là bà đỡ vĩ đại nhất mọi thời đại của Thị trấn. Từ năm mười sáu tuổi cho đến khi bà nhắm mắt xuôi tay, gần hai ngàn người đã ra đời dưới tay bà, tỉ lệ tử vong 0%, tôi không thèm nói ngoa một tí nào. Quá nửa trong số hai ngàn người này đến nay vẫn còn sống, số còn lại đã chết vì rất nhiều lí do, sẽ làm chứng cho quả quyết của tôi.


Không phải ai được bác Thông gái đỡ đẻ cũng đều trở thành người tử tế.


Khoảng 10% những kẻ vô tích sự, 10% bọn lưu manh trộm cướp, 10% những kẻ giả danh và bè lũ đạo đức giả ( bọn này đích thị cũng là lũ lưu manh), nhưng nhờ vào đôi tay thần diệu của bà, thị trấn quê tôi phát triển được như ngày hôm nay, đó quyết không phải là lời tâng bốc quá đáng.


Bác Thông gái được học hành cẩn thận, nghe nói học lớp hộ sinh Pháp dạy ở trong tỉnh, còn bà đỡ của tôi thì không. Bà cực xấu, trên ba chục tuổi vẫn không chưa chồng Xưa bà bán  đúc ở chợ Thị trấn. Một hôm bánh ế, bà ngồi đến tối om, chợ tàn hết rồi vẫn còn nguyên nửa gánh. Chợ chỉ còn ông gác chợ, ông cũng ế vợ, người ta chê ông nghèo không ai thèm lấy. Bà đang soạn gánh ra về thì ông đi đến, tụt quần cười hề hề, nói tui có cái ni em có đổi bánh đúc không?


Bà chửi cha ông gác chợ, ông gác chợ đè bà ra, bà lại chửi cha ông gác chợ, ông gác chợ tụt quần bà ra, bà lại chửi cha ông gác chợ. Rồi bà kêu á á á… ố ố ố. Rồi bà kêu ứ ứ ứ… ừ ừ ừ, cuối cùng bà chẳng kêu được nữa chỉ hức hức hức… hừ hừ hừ. Ông gác chợ kéo quần lên, đứng lên cười khì khì, nói hay không. Bà cũng kéo quần lên, ngồi dậy cười hi hi , nói hay hè . Ông gác chợ đá đít bà phát, nói hay thì về nhà tui. Bà gánh bánh đúc về theo ông liền.


Đêm bà đau đẻ, ôm bụng nói ông gác chợ đi tìm bà mụ. Ông gác chợ say, nói tìm mô ra, mà tiền mô mà tìm. Bà ôm bụng chửi cha ông gác chợ, ông gác chợ cho bà mấy bợp tai, nói ngu, xoạc háng ra, thò tay vào túm cổ nó mà lôi ra, chi mà kêu. Thế cùng bà làm theo ông, thế mà mẹ tròn con vuông, bà cười he he he, nói té ra đỡ đẻ dễ không, từ đó bà trở thành bà mụ.


Lâu nay bà chỉ đỡ đẻ cho bà con  quanh Thị trấn, lần đầu bà được gọi đến đỡ đẻ cho vợ ông to trong huyện- thời đó ba tôi cũng được gọi là ông to, bà sợ lắm tính không đi nhưng tiếc một đồng hai tiền công bà cũng liều. Bà quá ngạc nhiên khi đứng trước cửa nhà tôi, nó là cái chuồng bò bỏ không. Một ông phó ban tuyên huấn huyện uỷ lại ở cái chuồng bò bỏ không, bà không sao tin nổi.


Thực ra ba mạ tôi cũng đã cất được một ngôi nhà ba gian hai chái, nhà tranh vách đất thôi nhưng cũng đủ ấm áp cho sáu anh chị của tôi. Khi ba tôi bị bắt giam vì tội tiểu tư sản phản động cũng là lúc cả nhà tôi bị lùa vào cái chuồng bò bỏ hoang. Ngôi nhà ấy được trưng dụng làm nơi hội họp của cả xóm.


Chỉ ba ngày sau, ba tôi được thả ra, được trả lại thành phần, từ bỏ thành phần tiểu tư sản phản động, vinh dự trở về thành phần cùng đinh, nói chữ là thành phần dân nghèo thành thị, thành phần mà bất cứ ai sinh ra và lớn lên ở đây cũng phải mơ ước.


Thành phần thì được trả nhưng ngôi nhà thì không.  Ngôi nhà ba gian hai chái không hề phản ánh đúng thành phần cùng đinh, nó là nhà của thành phần trung nông. Nếu ba tôi dám từ bỏ thành phần cùng đinh, nhận lấy thành phần trung nông, lập tức chúng tôi sẽ vĩnh biệt cái chuồng bò rách rưới hôi hám, trở về ngôi nhà yêu quí của mình.


Nhưng ba tôi không ngu cũng không điên, ông thà ở cái chuồng bò khốn khổ khốn nạn chứ không bao giờ rời bỏ thành phần cùng đinh, thành phần quí như vàng. Thực tế chứng minh ba tôi hoàn toàn đúng đắn. Nhờ vào thành phần cùng đinh, anh Mỹ tôi là người đầu tiên của tỉnh được đi học Liên Xô-một sự kiện long trời lở đất đối với dân Thị trấn, cho đến tận bây giờ vẫn có người nhắc đến với niềm tự hào lẫn ghen tị.


Ròng rã sáu năm trời gia đình tôi phải sống trong cái chuồng bò chật chội, hôi hám. Không một ai tỏ ra ân hận vì sự đánh đổi quá to lớn, có thể nói đó là sự đánh đổi trời cho, không dễ gì có được. Chỉ có tôi là ghê rợn khi biết mình phải sống chung với nó.


Từ trong khe hẹp, tôi mở mắt nhìn ra Đời, tức là cái chuồng bò. Lúc đầu tôi không nhìn thấy gì ngoài cái háng bà đỡ đang dạng ra choán cả tầm mắt.  Bà vẫn nhai trầu bỏm bẻm, nói nín thở, rặn mạnh đi em. Mạ tôi tự nhiên thức tỉnh, gào thét điên cuồng, hình như tôi vừa làm gì đó khiến mạ tôi rất đau.


Tôi không biết phải làm sao để mạ tôi đỡ đau. Một mớ dây dợ đang cuốn chặt lấy tôi, không cách nào thoát ra khỏi chúng. Tôi đạp chân phải một cái, cốt để rút chân ra khỏi hai sợi dây ruột đang bó quanh cổ chân. Mạ tôi hét một tiếng thất thanh.


Tôi buộc phải dừng lại, mở mắt nhìn ra khe hở hẹp. Vẫn cái háng to bè của bà đỡ, nhìn rõ những sợi chỉ vá đũng quần của bà đã đứt tung, rời ra, để lộ một vệt da trắng nhỡn. Tôi không thích cái háng bẩn thỉu ấy một chút nào. Tôi cố đạp một cái nữa và vui mừng khi biết cả hai sợi dây ruột buộc cổ chân  đã tuột ra.


Bà đỡ cúi xuống săm soi, mắt sáng lên, nói đầu nó ra đây rồi nì. Bà  vẫn kiên quyết không chịu xếp háng lại, thậm chí mỗi lúc mỗi dạng ra, cái vệt da trắng nhỡn dường như nứt toác, chạy thẳng xuống bẹn, bóc trần một nhúm lông quăn queo ghê tởm. Tôi biết chắc chắn Đời không phải là cái háng thô bỉ  ấy và quyết tâm đưa tầm mắt mình vượt ra khỏi nó, nhưng chịu, tuồng như háng bà mỗi lúc mỗi xoè ra.


Tôi ưỡn ngực rướn lên. May mắn làm sao sợi dây ruột cuốn quanh bụng bỗng bung ra, tuy vẫn đeo chặt lấy rốn, làm cho tôi khoan khoái vô cùng. Bây giờ chỉ cần thoát khỏi sợi dây ruột cuốn quanh cổ là tôi có thể thoải mái chui ra Đời, chí ít cũng thoát khỏi cái háng mông muội ghê rợn án ngữ tầm mắt rất khó chịu. Mạ tôi cũng đã bớt kêu la, bà chỉ thoi thóp thở và rên ư ử, có lẽ bà đã quá mệt. Tôi bình tĩnh xem xét lại tư thế của mình sao cho chỉ cần đạp mạnh một cú nữa là nhào ra Đời.


.           Chừng tám giờ tối, mạ tôi vặn mình liên tục. Tôi hết đảo bên này lại đảo sang bên kia. Trạng thái rơi tự do làm tôi nôn nao khó chịu. May thay khi tôi hết chịu nổi cũng là lúc hai giây chằng quấn quanh bụng  bung ra. Tuyệt vời!  Nhẹ nhàng thoải mái quá! Có một niếm phấn khích chui từ hậu môn, vào khoang bụng, qua cổ họng rồi lên đầu. Niềm phấn khích màu đỏ nâu, mát rượi. Ngắm lại lần nữa thành bụng đầy dây nhợ của mạ tôi trước khi vĩnh biệt chúng, tôi cố lật nghiêng người, dùng hết sức bình sinh đạp mạnh.


Mạ tôi rú lên, tiếng rú đau đớn và tuyệt vọng, ôi con ơi! Tiếng rú làm tôi giật mình, nhưng không vì thế tôi từ bỏ ý định chui ra, thậm chí còn quyết tâm hơn. Cần phải nhanh chóng thoát khỏi khoang bụng chật hẹp tăm tối, chiếm lấy một phần không gian rộng rãi giữa Đời.


Vào lúc này điều đó cũng không quan trọng lắm, tôi không hình dung được và cũng không muốn hình dung mình sẽ được Chúa Trời bố trí ở vị trí nào, cao thấp rộng hẹp ra sao. Tôi nỗ lực ra đời  là để mau chóng thoát khỏi cái háng mông muội che khuất tầm nhìn, ít ra phía sau cái háng mông muội kia cũng có cái gì đó hay lắm.


Sau này lớn lên tôi nhận ra suốt cuộc đời tôi luôn bị những cái háng mông muội che lấp tầm nhìn, lúc nào cũng bận rộn với chúng nhưng chưa bao giờ say đắm chúng. Càng ngày tôi nhận ra mối nguy hiếm và giá trị thiêng liêng của những cái háng, tôi ghét chúng nhưng chưa bao giờ đủ can đảm để rời chúng. Chuyện này nói sau.


Mạ tôi kêu la rú rít mỗi lúc mỗi dữ dội hơn, thậm tệ hơn. Bà vừa van xin tôi đừng làm khổ bà nữa vừa kêu rên đời bà thực chẳng ra làm sao. Đặc biệt bà chửi ba tôi như chửi chó. Khi lên cơn kịch phát, mạ tôi mang tên cúng cơm ba tôi ra  réo, điều mà ngày thường không bao giờ bà dám hé môi.  Không khảo mà xưng, bà nức nở rú rít khai man tội trạng của ba tôi đã làm bà ra nông nổi này, cứ như tôi là kết quả sự hiếp đáp vô lương.


Trong đau đớn cùng cực, mạ tôi vẫn còn nhớ cần kể ra những gì và giấu đi những gì, chủ yếu bà lờ tịt cái việc chính bà luôn luôn gợi ý thúc dục ba tôi, một cách tinh vi ranh mãnh, làm ra “ cái nông nổi này” là tôi đây. Tôi thấy hơi tự ái, có lẽ tủi thân thì đúng hơn. Dù thế nào tôi cũng là kết quả của tình yêu, chí ít cũng là tình vợ chồng, tệ nhất cũng là kết quả một thỏa thuận lâu dài hay tức thời. Chuyện này chỉ khoảng vài chục trang nữa tôi sẽ kể, bây giờ mọi người hãy cứ tin tôi đi.


Bây giờ là giây phút quyết định, chỉ cần rướn thêm một chút nữa là đầu tôi sẽ tọt hẳn ra ngoài. Tôi thu mình lại chút ít, dùng hai đầu gối tì mạnh vào thành bụng mạ tôi, ẩy mạnh. Chị Nghĩa reo lên, vỗ tay bem bép, nói  a em ra rồi  em ra rồi mạ ơi.  Tiếng reo cô bé mười ba tuổi mới trong trẻo làm sao.  Tôi yêu chị tôi ngay từ giây phút đó.


Tôi cảm thấy phấn khởi vô cùng, muốn bay ra ngay lập tức. Niềm phấn khích lại xuất hiện, cuồn cuộn chui vào hậu môn, vào khoang bụng, chui qua cổ rồi lên đầu. Niềm phấn khích màu đỏ nâu mát rượi, nguồn năng lượng cần thiết giúp tôi hoàn tất giai đoạn cuối cùng, vượt qua cửa tử cung chật hẹp, phóng thẳng ra Đời.


Hoàn toàn đúng như vậy nếu tôi không thấy con chuột nhắt, không phải, ba bốn con chuột nhắt từ dưới đống rơm lót nền chuồng bò chui ra. Có lẽ không phải nốt, hình như chúng chui ra từ cái háng mông muội đáng ghét kia.


Những con chuột bé tí, chỉ bằng đầu ngón tay út lại có những đôi mắt rất to, ánh lên vẻ lấc láo, xỏ xiên ngay khi chúng vừa sinh ra, đang thao láo nhìn tôi. Tất nhiên tôi không sợ, không việc gì phải sợ lũ súc sinh có trọng lượng nhỏ hơn một ngàn hai trăm lần trọng lượng của tôi.


Trong tôi dâng lên một nỗi căm hờn và khinh bỉ chúng, nỗi căm hờn và khinh bỉ vô lối vì lũ chúng chẳng động gì đến tôi cả, có khi chúng cũng giống chị Nghĩa  đang tự nguyện làm cổ động viên cho sự ra đời chính đáng của tôi. Mặc kệ, tôi không thích chúng, thế thôi. Tôi diễn đạt sự chống đối lũ chuột nhắt  bằng việc co mình lại tụt sâu vào cái xà lim tăm tối của mình.


Tất cả lập tức phản đối.  Mạ tôi rên rỉ , nói  ra cho mạ với con ơi. Bà đỡ  há hốc mồm, hai tay ôm đầu kêu lên, nói răng lạ ri hè răng lạ ri hè. Bà dớn dác tính tháo lui, bắt gặp cái nhìn nghiêm trọng của ba tôi bèn bẽn lẽn ngồi xuống, cười chữa thẹn, nói thằng ni rồi ghê gớm lắm đây.  Buồn cười bà đã gọi tôi bằng thằng khi tôi chưa kịp phơi bày chứng chỉ đàn ông của mình.


Ba tôi ngồi xuống cạnh bà đỡ, nói con tui đứa mô cũng lì rứa đó. Chị cứ yên tâm. Cùng lắm tui thọc tay vào kéo cổ nó ra. Câu này y chang câu chồng bà đã khuyến dụ bà khiến bà tự tin hơn, bà lom lom nhìn vào hõm sâu, nói anh coi nì, mở to ri răng nó vẫn không chịu ra. Chị Nghĩa ngồi tựa cột khóc thút thít, thỉnh thoảng lại bò tới vỗ vỗ nhẹ vào bụng mạ tôi, nói r a đi cho rồi, mạ khổ lắm em nờ.


Một tiếng sấm đanh gọn xoẹt qua nóc chuồng bò, tiếp liền là một trận mưa dữ dội kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, mưa như xốí, có lé hơn 100 li, Thị trấn hiếm khi có một trân mưa to như thế. Tiếng mưa cùng với tiếng sấm làm cho tôi sợ, mặc kệ mọi người ra sức thúc dục tôi vẫn chẳng dám chui ra.


Bác Thông gái hiền lành phúc hậu cũng phản đối quyết liệt. Từ trên giường bệnh, bác phát lệnh truyền khẩu cho bà đỡ  là phải bóc - xép khẩn cấp.


Bóc - xép là gì? Đó là một từ tiếng Tây, dịch ra tiếng Việt là cưỡng chế các phần tử chống đối ngay trước cửa tử cung. Bác Thông gái trao cho chị Nghĩa một cái kẹp sắt mạ kền có đính miếng cao su hay bọt biển gì đấy ở hai đầu kẹp, đó là vũ khí chuyên chế sinh sản.


Khi có vũ khí trong tay, đáng ra bà đỡ phải biết trước sau tôi cũng phải đầu hàng, không việc gì phải vội vã, thế mà bà đã hành động điên rồ như một kẻ thua cuộc. Không thèm nhúng nước sôi tiệt trùng, bà xộc vũ khí đầy mồ hôi tay vào âm đạo, kẹp lấy hai thái dương của tôi.


Bà kẹp rất mạnh, lôi ra cũng rất mạnh, dù tôi đã hoàn toàn chấp nhận thua cuộc trong cuộc đối đầu “ai thắng ai” giữa tự do một mình và tự do hỗ lốn. Một tiếng “phoạp” vang lên cùng với tiếng reo ồ tất cả những ai vây quanh âm hộ đẫm máu của mạ tôi.


Tôi khóc thét. Tiếng khóc đau đớn và tức giận vang lên trong cái chuồng bò mười bốn mét vuông chẳng làm ai động lòng. Người ta tranh nhau đoán trọng lượng của tôi là cân chín hay hai cân ba, tranh nhau đoán mặt tôi giống mạ tôi, ba tôi, hay ông bà cụ kị tôi. Rốt cuộc tất cả đều khẳng định mặt tôi giống ba tôi như lột, rõ là thói xu nịnh truyền kiếp.


Chưa hết, người ta còn tranh nhau ca ngợi tiếng khóc vang dội của tôi như một tín hiệu tốt lành về một tương lai cực kì tươi sáng dành cho tôi. Vớ vẩn! Tôi đang đau chết đi được. Hành động khủng bố trắng trợn của bà đỡ, nhân danh chuyên chính sinh sản, đã làm tôi bị thương, một vết xước 0.3cm dưới sau đuôi mắt trái đang chảy máu.


Chẳng có ai  thèm quan tâm, vả, nếu có quan tâm cũng chẳng có ai phân biệt được máu của vết thương dưới sau đuôi mắt trái với máu sinh sản đang tràn ngập cơ thể tôi. Bà đỡ lấy câu liêm đã nung đỏ cắt cái rau cái xoẹt. Cái rau được ba tôi nhanh chóng chôn vào bình rượu bốn lít với đôi mắt sáng ngời.


Nhờ nó mà ông có thể chạy bộ trên mười ki lô mét, gánh nặng trên năm mươi cân, ngồi họp trên bốn tiếng đồng hồ, làm tình trên ba mươi phút. Giời ơi, thế mà thơ ca khi nào cũng nức nở về nơi chôn rau cắt rốn của con ngươi.


Tôi đang đói, chỉ muốn ăn, thế thôi. Trong tôi hoàn toàn không có cảm xúc chào đời. Mạ tôi đã lịm đi sau bốn tiếng đồng hồ sinh nở. Ba tôi đang đào rãnh nước quanh chuồng bò, ra sức chống cự với đám nước đái bò lúc nào cũng sẵn sàng tràn vào nền chuồng bò.


Bà đỡ  vui mừng thoát qua một ca đẻ khó, nhận một đồng hai tiền công ra về cùng với cái háng mông muội và vĩnh viễn không bao giờ trở lại. Bà đã chết khi lội qua một quãng nước ngập, tụt xuống hố sâu, khi người ta tìm thấy thì bà đã trắng nhợt, tay cầm chặt khư một đồng hai tiền công, giá phải trả cho sự ra đời của tôi.


 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét