Thứ Tư, 7 tháng 7, 2010

Lai rai world cup 4

Kể từ World cup 1994 dân ta đã nghiện ngập world cup lắm rồi. Báo chí nhờ thế được một phen hốt bạc nhờ world cup. World cup 1998 báo Thể Thao văn hoá  của TTX có sáng kiến ra tờ Tin nhanh world cup ra hằng ngày, bán chạy như tôm tươi, tiền nhiều như quân Nguyên. Đến world cup 2002 thì hầu như các báo lớn đều có Tin nhanh Worl cup. Mỗi sáng ngủ dậy mò ra sạp báo ôm một ôm Tin nhanh world cup đủ loại, nhẩn nha đọc suốt ngày mới hết.


            Rồi thì đua nhau viết báo, đám văn chương đến mùa worl cup tha hồ vung bút kiếm tiền mua rượu, cứ mỗi ngày viết một bài, hết tháng world cup cũng thu được khẳm tiền, xưa được 5, 7 triệu bây giờ kiếm được vài chục triệu chứ chẳng chuyện chơi. Tất nhiên lĩnh ấn tiên phong là Thanh Thảo, từ năm 1994 anh đã viết ào ào. Hễ xong một trận, sáng mai ra báo đã thấy có bài anh rồi. Có hôm kết thúc trận đấu lúc 3, 4 giờ sáng vẫn thấy có bài anh, rất nể. Thì ra anh vừa xem viết bài. Xong hết hiệp 1 bài đã hòm hòm, chỉ cần nhìn thế trận là tán được rồi, chỉ cần chờ xong hiệp 2 bổ sung vài thông tin là gửi bài đi.


            Sau đó một loạt văn sĩ xông vào bình luận bóng đá rôm rả phết, Yên B a, Anh Ngọc vừa viết báo vừa lên ti vi bình luận trước trận đấu, sau có cả Võ Khắc Nghiêm, Nguyễn Nhật Ánh, Nguyễn Việt Hà, Nguyễn Trọng Tạo… tùm lum tùm la. Mình cũng tham gia được hai, ba mùa world cup, World cup 2002  nhuận bút mua được cho con cái xe máy, hi hi.


Cả mấy nghệ sĩ sân khấu điện ảnh Đức Trung, Xuân Bắc, Doãn Hoàng Giang, cũng viết bão cũng lên ti vi bình luận loạn cả lên, rất xôm trò. Nhưng rồi rơi rụng dần đi cả. Trụ vững nhất, lâu dài nhất trong đám văn sĩ viết bóng đá vẫn là Thanh Thảo và Nguyễn Nhật Ánh. Thanh Thảo viết cho báo Thanh Niên, Nguyễn Nhật Ánh với cái tên Chu Đình Ngạn viết cho Sài gòn giải phóng. Mỗi anh một kiểu, Thanh Thảo hay tán về phép dùng người, thiên thời địa lợi, Chu Đình Ngạn lại nghiêng về tính văn hoá trong bóng đá, đọc rất thú.


            Sở dĩ đám văn sĩ bỏ cuộc sớm vì làm báo world cup phải khoẻ và láu. Mấy ông nhà văn già thức khuya được dăm bữa là qùi gốí xin hàng, không thể đánh đu với đám trẻ. Làm báo bóng đá phải láu một chút mới chạy kịp với thời gian. Nhà văn ngoài đời thì láu lĩnh lắm chứ viết báo thì rất thật thà, xem cho hết trận rồi pha trà uống vài ba hiệp mới ngồi vào bàn viết. Khi đó báo đã vào nhà in mất rồi, không ai chờ được.


Phải như mấy ông viết bóng đá chuyên nghiệp kia, đầu hôm bóng chưa lăn đã tán trước HLV thế nào, cầu thủ ra sao. Bóng lăn được nửa trận đã tán xong cả thế trận, hết hiệp 2 biết kết quả tán thêm vài ý, viết vài câu kết thật có cánh coi như xong một bài. Nhược bằng kết thúc trận đấu có nhiều bất ngờ thì phải khôn ngoan xoay trở sao cho không phải viết lại mà vẫn đúng y như thế trận.


            Món này thì mấy ông viết bóng đá chuyên nghiệp khôn cực, đá kiểu gì cũng không chạy ra ngoài trang báo viết sẵn của họ. Ví dụ trận Brazil- Hà Lan vừa rồi chẳng hạn, ví dụ thôi nhé, đầu hôm bóng chưa lăn họ đoán chắc Brazil sẽ thắng, viết ngay cái đầu đề Cơn lốc màu da cam lại tan nát, rồi tán thế trận Brazil hùng mạnh, ép sân Hà Lan như thế nào, rồi nhắc đến Kaka, Robinho, Fabiano chảy nhảy, tranh bóng, phạm lỗi bị phạm lỗi ra sao.. cứ y như thật.


            Khi bóng lăn nếu thế trận diễn ra như dự đoán thì họ chỉ điều chỉnh vài thông tin, tán thêm vài câu về bàn thắng thế là xong. Ngộ nhỡ bị Hà Lan “lật kèo” thì sửa lại ngay cái đầu đề là  Cơn lốc màu da cam lại bùng nổ, đọan tán dương Brazil vẫn để nguyên, chỉ cần viết thêm câu: những tưởng Brazil sẽ đi hết trận đấu với khí thế như thế, ngờ đâu hiệp 2 là cả một sự sụp đổ đau đớn, thất vọng tràn trề, he he như vầy như vầy, rõ là nói xuôi cũng được nói ngược cũng xong gọi là bình luận bóng đá.


            Bây giờ già cả rồi, không viết báo lên tivi nữa thì tụ bạ vừa nhậu nhẹt vừa xem vừa cá cược, cũng chỉ cá cược bia rượu chơi vui nhưng cũng tốn kém phết. Anh em nhà văn vẫn kháo nhau, hễ thấy Anh Ngọc lên ti vi phán đội nào thằng thì cứ bắt đội đó thua là chắc ăn nhất. Quả đúng vậy, chưa khi nào thấy Anh Ngọc phán trúng, bình rất hay nhưng phán thì sai bét, hi hi


 Trước mùa worl cup Bảo Ninh lo tích cóp thật nhiều tiền vì mùa nào anh cũng thua trắng mắt. Bảo Ninh dốt bóng đá, cá cược toàn a dua, thấy người ta bắt Brazil ào ào anh cũng bắt, đến khi Hà Lan đá vào một quả anh bắt Hà Lan, thấy Brazil tấn công ghê qua anh lại nhảy sang bắt Brazil. Mọi người nói quá tam ba bận, ông không được thay đổi nữa nhé. Bảo Ninh mặt vênh lên, búng tay cái tách, nói ok, quân tử nhất ngôn. Vừa dứt lời thì Hà Lan lại đá vào, anh xoa đầu bứt tai, nói đéo vào đéo vào, tao bắt Hà Lan.


            Trung Trung Đỉnh thì thắng lia xia, cứ chục trận anh thắng đến bảy tám. Mọi người thấy lạ, cái ông bóng đá tơ lơ mơ, vừa xem vừa ngủ gật thế mà phán đâu trúng đó. Té ra anh toàn bắt cá theo thằng Cún con trai út của anh. Thằng này cực giỏi, 7 tuổi đã thuộc hết tên cầu thủ giải bóng đá ngoại hạng Anh, lên đến 10 tuổi thì cầu thủ giải Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha, Đức, Hà Lan nó đều thuộc hết, còn biết lai lịch cầu thủ đến tận chân tơ kẻ tóc. Kinh.


Trước khi xách xe ra khỏi nhà anh Đỉnh nói Cún ơi, bố bảo này, bắt thằng nào hả con. Nó bảo bắt thằng nào anh bắt thằng đó, chẳng lý do lý trấu gì sất, cũng chẳng thèm tranh cãi với ai. Trận Brazil- Hà Lan vừa rồi, cả hội bắt Brazil, mỗi mình anh bắt Hà Lan. Mọi người hỏi sao bắt dại thế, anh nói dại gì, thằng Cún nhà tao nó bảo thế. Hết hiệp một Brazil dẫn một quả, anh gọi về nhà, nói Cún ơi, mày bảo mẹ chuẩn bị cho bố một thùng bia, thua bố nó rồi.


Thằng Cún nói mới hiệp một sao bố bảo thua, anh nhăn nhó nói thua, con ơi thua, Brazil mạnh như trời làm sao thắng được nó. Đến khi Hà Lan thắng Brazil 2-1 anh nằm dạng chân tay giữa sàn nhà cười khà khà, nói tóm lại thắng Cún nhà tao vẫn thiên tài.


            Cá tiền có lẽ chỉ có Nguyễn Thanh Vân và Nguyễn Việt Hà là ham.  Thanh Vân tỉnh, tính toán rất bài bản, mùa world cup nào cũng thua thắng ngang nhau. Việt Hà thì thua đậm, mùa nào cũng mất toi một mớ tiền. Hễ thắng được trận nào thì khoe rầm trời, chiêu đãi tùm lum, thắng một triệu chiêu đãi hai, ba triệu. Thua thì im re, ai hỏi thì đổ tại người này người kia làm nó xui. Trận Brazil- Hà Lan mình hỏi thua mấy chai, nó bảo năm chai( năm triệu) rồi thở hắt ra, nói anh Nguyên (Phạm Xuân Nguyên) xui lắm, cứ trận nào anh nhắn tin trước trận đấu là thế nào em cũng thua. Trận Đức- Achentina mình hỏi thua mấy chai, nó im lặng không nói, chắc là thua đậm. Gặng hỏi mãi nó lại thở hắt ra, nói con vợ em chán thế, đội Achentina đang chào cờ, nó mặc váy ngắn cứ lượn qua lượn lại trước ti vi, em thua là phải thôi. Hi hi.


            Thua thắng gì cũng sắp qua mùa World cup, rồi mùa tooc rã rơm khô, bậu về quê bậu biết nơi mô mà tìm. Bốn năm nữa mới lại có world cup, lâu quá là lâu. Đám văn già như mình tính tuổi thọ theo mùa world cup, chả biết Trời Phật còn cho sống khoẻ được mấy mùa world cup nữa đây, lạy Trời lạy Phật lạy Trời lạy Phật.


           

                       

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét