Thoạt đầu, anh tạo blog trên Yahoo rồi bỏ hoang cả năm trời, chẳng có gì ngoài một entry tiếu lâm “Truyện tình toàn chữ T” đã đăng trên một tờ báo xuân năm 2004.
Bỗng một ngày đẹp trời, tác giả “Những mảnh đời đen trắng”, “Đời cát”… biến thành một blogger nổi tiếng. Ông nhà văn ham vui với nick name “Bọ Lập” bắt đầu viết blog trở lại. Những entry ngắn, có đủ bi hài về những mảnh đời ở quê choa Ba Đồn, về những văn nghệ sĩ thân thiết một thời Bình Trị Thiên khói lửa… trên blog Quê Choa rất cuốn hút bạn đọc. Kiểu viết chuyện bịa như thật và thật như bịa. Các nhân vật chính được Bọ vẽ chân dung, dù tức tràn bụng, gặp nhau vẫn vui vẻ cười xòa, không thèm chấp người “ham vui”. Chỉ có lần duy nhất, người được Bọ "vẽ chân dung" dọa kiện ra tòa, khiến Bọ lo mất ăn mất ngủ. May mà cuối cùng “anh ấy hiểu mình không có bụng dạ chi” nên không sao. Những entry đó sau này được dịch giả Đoàn Tử Huyến, bạn thân của Bọ tập hợp lại in thành tập “Ký ức vụn”, bán rất chạy.
Nhà văn Nguyễn Quang Lập với status “Một ngày không nói tục thấy nhạt mồm” chính là nhà văn nói chuyện tục hay nhất VN. Chuyện của Bọ từ ngữ rất tục nhưng không thấy tục. Có nhà văn viết hay hơn nói và ngược lại. Nhưng với Nguyễn Quang Lập thì viết và nói tục “hay đều” như nhau, không phân biệt ranh giới. Ngoài đời, uống rượu với Nguyễn Quang Lập rất vui. Uống từ sáng tới chiều cười bể bụng. Vào vài ly, thêm một chút nhan sắc, những câu chuyện tục tuôn ra như suối. Năm 2004, Bọ bị tai biến vừa bình phục sơ sơ, đi cà nhắc, bay vào Sài Gòn. Thêm Phạm Ngọc Tiến, Trần Quang Đạo, Nguyễn Nhật Ánh… kéo nhau tới quán bia Hoa Viên ngồi từ 8 giờ sáng tới đến 10 giờ đêm chỉ toàn nói chuyện tục.
Khách khứa ngồi cạnh, nghe vui, kéo ghế ké vô cười ra rả. Nhưng nói tục với toàn đàn ông không thì ít vui. Bọ rủ thêm Hồng Ánh, Mai Hoa (hay đóng trong những phim bọ viết kịch bản) tới. Từ ngữ thăng hoa tới tận… đáy. “Bọn nó quen rồi, coi mình như anh. Nói vô tư…”. Đang hóng chuyện tục rất vui, Lê Minh Quốc rủ ngày mai có nhà văn Nguyên Ngọc vào, mời cả bàn đi ăn cơm. Bọ ta xua tay liền: Mình kính nể ông Nguyên Ngọc lắm, nhưng ngồi với ổng toàn nói chuyện đại sự mình không chịu được. Thôi để ổng yên, mình là người không "đàng hoàng". Hôm sau lại kéo nhau tới quán Đo Đo của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh để… nói tục tiếp. Có cả cô Kelly người Mỹ, trợ lý gì đó trong phim “Người Mỹ trầm lặng”.
Từ ngày bị tai biến, Bọ ở nhà, lập công ty, chuyên viết kịch bản. Blogger Quê Choa hiện rất đắt sô. Anh em từ Nam hay Trung ra Hà Nội đều lôi kéo cho bằng được Bọ Lập đi nhậu… nói tục. Nguyễn Quang Lập không phải nói tục nữa mà diễn tục với ê-kíp quen thuộc gồm nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên, nhà văn Phạm Ngọc Tiến, Trung Trung Đỉnh… và các fan trong blog Quê Choa của anh. Nhiều blogger từ Mỹ bay về, chỉ mong ngồi nghe Bọ nói chuyện tục. Có một dạo, cứ hễ chiều tối mà thấy số điện thoại của Bọ hiện lên là biết Bọ ta đang cần xác minh lại một câu chuyện dân gian rất tục nào đó. Hiện nay blogger Quê Choa mỗi ngày cứ nói tục hồn nhiên thêm, viết tục thì đã giảm đi một chút cho… lịch sự. Suy cho chuyện đời cũng nên cười một cái cho sướng. Nhà văn chỉ cần nghiêm túc với trang viết của mình!
Nguyễn Thành Nhân
(Nguồn:thannien online
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét