Mũm Mĩm từ đâu chạy về la toáng lên, nói Ngơ ơi sướng rồi, quê ta sướng rồi. Ngu Ngơ trố mắt nhìn Mũm Mĩm, nói bà này khùng hay sao, quê ta vừa qua cơn bão lụt, lấy đâu ra mà sướng. Không lẽ ngồi trong nước lũ nhận quà cứu trợ gọi là sung sướng a. Mũm Mĩm cười he he he, nói không phải không phải, nhà nước vừa dẹp bỏ các loại lệ phí, có hơn ba trăm rưỡi loại lệ phí được dẹp bỏ.
Ngu Ngơ trợn mắt há mồm, nói ua chầu chầu, lệ phí đâu mà lắm thế.Mũm Mĩm ngúyt dài, nói anh ngơ lắm, thì lệ phí tích tiểu thành đại từ nửa thể kỉ 20 đến đầu thế kỉ 21, từng đó chỉ một nửa loại lệ phí mà dân phải gánh chịu thôi. Bộ có lệ phí bộ, sở có lệ phí sở, tỉnh có lệ phi tỉnh, huyện có lệ phí huyện, rồi lệ phí xã , lệ phí phường, lệ phí trường, lệ phí xóm… tum lum tùm la, nếu kiểm kê cho hết, bảo đảm hơn ngàn lệ phí là cái chắc.
Ngu ngơ đập đùi caí bốp, đập tay cái bép, nói ôi cha mẹ ơi, hèn gì mà dân mình khốn khổ. Mũm Mĩm cười hi hi xoa đầu Ngơ, nói kêu dân khổ khác nào kêu bò trắng răng. Bây giờ hơn ba trăm rưỡi lệ phí bị dẹp bỏ, dân mình nhẹ gánh đoạn trường. Rồi Mũm Mĩm vỗ tay bôm bốp, mắt cười miệng hát từ ngày hôm nay chỉ còn lại tiếng ca… ha ha ha.
Ngu Ngơ gật gù gật gù, nói phải rồi phải rồi, cảm ơn Nhà nước quá. Nhớ lại ngày xưa có những loại phí vô lý ầm ầm làm dân mình điêu đứng triền miên, kêu trời không thấu. Mũm Mĩm ôm cổ Ngu Ngơ, nói chứ còn gì nữa, khốn khổ nhất là món thuỷ lợi phí. Kênh mương dân đào, đê đập dân đắp, nước trời cho, vậy mà hàng năm dân phải nộp lệ phí dẫn thuỷ nhập điền khổ ơi là khổ. Dân kêu oai oái, nói chúng tôi có lấy nước của sở đâu, nước trời cho, sao lại bắt chúng tôi trả tiền.
Ngu Ngơ cười khì khì, nói dân biết một mà không biết hai, nước của trời, nhưng sở là con trời, sở không thu tiền thì ai thu? Mũm Mĩm nói phải phải, không thu lấy đâu tiền trả lương cho cán bộ thủy lợi xuống hướng dẫn cho dân đào mương đắp đập, lấy đâu tiên xây trạm máy bơm hoành tráng huyện nào cũng có. Hi hi… lương cán bộ sở thì Nhà nước trả, trạm bơm thì dân góp tiền mua máy móc, xây lắp.Cả người coi trạm bơm dân cũng đã trả tiền, xăng dầu dân đóng góp hết trơn hết trọi, thế mà sở còn bắt dân nộp lệ phí, vô lý thậm vô lý, Ngơ có thấy không.
Ngu Ngơ cười to, vuốt lưng Mũm Mĩm, nói em ơi, em không biết món thủy lợi phí đó dùng để làm gì à, đó là liên hoan phí, bồi dưỡng phí, quĩ đen phí, phông bì phí, ti tỉ phí… mấy chục năm trời chớ có ít ỏi gì đâu. Mũm Mĩm vội vàng bịt miệng Ngu Ngơ, nói nguy hiểm nguy hiểm, không thắc mắc, đồng thuận khẩn trương. Mau mau đưa em về nhìn quê ta sung sướng.
Mũm Mĩm và Ngu Ngơ hân hoan lái ô tô về quê. Mình là con cái quê hương, không về dịp này còn dịp nào nữa. Quê đây rồi. Róet! Yêu cầu quí khách dừng lại, mua vé qua đường. Ngu Ngơ tròn mắt, nói lại lệ phí à. Cán bộ cười nhạt, nói đường này lũ lụt xói lỡ, xã điều động dân chở mấy chục xe đá về san lắp, phải thu lệ phí qua đường.
Thôi thôi đồng thuận đồng thuận, nộp nộp. Hu hu có 15 mét đường thôn cũng phải nộp hơn chục ngàn lệ phí. Roét! Yêu cầu quí khách mua vé qua cầu. Ngu Ngơ gãi đầu nhăn nhó, nói báo cáo đồng chí lệ phí… cầu này đường kia đều do ông bà bố mẹ cô bác cậu dì chúng tôi bỏ công bỏ của xây nên, chúng tôi được hưởng chút lộc không được sao.
Cán bộ cười nhạt, nói ông bà bố mẹ cô bác cậu dì của anh qua đây cũng phải nộp tiền lệ phí. Thôi thôi đồng thuận đồng thuân, nộp nộp. Nộp mau không người ta hỏi chứng minh thư, mình quên mang theo người ta phạt cho trắng xương, một trăm ngàn đồng lận.
Mũm Mĩm mếu máo rút tiền, nói ừ thì nộp lẹ đi, đến tiền cứu trợ bão lụt sao phải nộp lại 20% nữa là tiền qua cầu. Ngu Ngơ ngửa mặt lên trời cười ba tiếng khóc ba tiếng, nói phép vua thua lệ phí, đến xe ôm người ta còn thu lệ phí nữa là ô tô. Mũm Mĩm thở hắt ra, nói quyết định của Thủ tướng hắn hỏi sao người ta không sợ nhỉ. Ngu Ngơ mếu máo cười, nói em ơi quan tỉnh còn ra quyết định, nói quyết định này thay cho quyết định của thủ tướng. Đừng tưởng thủ tướng là to.
Mũm Mĩm há hốc mồm, nói ông nào gan to vậy trời, dám ra quyết định vi hiến vậy ha. Ngu Ngơ cười khì khì, nói xứ này hiến mà không vi mới là chuyện lạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét