Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2010

Oẳn tù tì ra cái gì.. ra cái lò!

Hè năm ngoái, vợ chồng Ngu Ngơ, Mũm Mĩm lên thị xã Tuyên Quang thăm cô em gái, được mục sở thị cái thành nhà Mạc, vô cùng cảm kích. 

Đúng như nhà báo nói: trải qua 418 năm, Thành nhà Mạc dẫu hoang phế song vẫn xứng đáng là một pho sử kỳ vĩ, một di tích lịch sử văn hoá cấp quốc gia. Mũm Mĩm đứng nhìn ngẩn ngơ, nói tiếc quá chỉ còn 2 cổng thành phía Bắc và phía Tây là khá nguyện vẹn và một đoạn thành chừng 100 m còn lại đã bị đổ nát hết.

Ngu Ngơ gật gù, nói đúng rồi đấy, nếu không trùng tu, cứ để thế này thì cứ mỗi đoạn thành đổ xuống, ngay lập tức dân tình dọn dẹp sạch sẽ “hiện trường” rồi dựng quán bán hàng; thôi thì không nói cái sự tạm bợ, nhếch nhác nữa...

Cô em gái cười he he he, nói anh chị đừng lo bò trắng răng, tỉnh đang chuẩn bị trùng tu rồi. Ngu Ngơ, Mũm Mĩm mừng rỡ nói thế à thế à. Cô em gái gật đầu cái rụp, nói Chủ tịch tỉnh Tuyên Quang đã ký quyết định “phê duyệt chủ trương” với nguyên tắc trùng tu tương tự.

Ngu Ngơ hỏi nguyên tắc trùng tu tương tự là thế nào? Cô em gái vênh mặt lên, nói là khi tu bổ, chống xuống cấp thành Nhà Mạc thì không được làm thay đổi, biến dạng di tích gốc và phải bảo đảm giữ nguyên di tích gốc hiện có. Ngu Ngơ, Mũm Mĩm nói Tỉnh hay Tỉnh hay! 


Cô em gái hứng lên khoe rối rít râm ran, nói Bộ yêu cầu đơn vị thi công phải tận dụng, sử dụng loại vật liệu xây dựng giống như vật liệu của di tích gốc đã có. Giai đoạn 1 được Bộ cấp trên 3,2 tỷ đồng để đầu tư tu bổ, chống xuống cấp 2 cổng thành và đoạn tường thành còn lại. Giai đoạn 2 tiếp tục tiến hành giải phóng mặt bằng di dời, tái định cư 5 hộ đang ở bên trong sát tường thành, nhằm bảo đảm đúng quy định của Luật Di sản và sự trường tồn của di tích cấp Quốc gia. Ngu Ngơ Mũm Mĩm nói Bộ giỏi Bộ giỏi.

Ngu Ngơ, Mũm Mĩm ra về lòng dạ lâng lâng, nói Tỉnh hay Bộ giỏi thế này thì bao nhiêu di sản quốc gia sẽ sống mãi với thời gian. 

Chẳng dè...


Thành nhà Mạc sau khi trùng tu

Hè năm nay vợ chồng Ngu Ngơ, Mũm Mĩm lại lên thị xã Tuyên Quang, háo hức giục cô em gái đi thăm thành nhà Mạc. Cô em gái mặt nhăn nhó, nói thôi, đi xem làm cái gì, xấu hổ lắm, xấu hổ lắm. Cứ nói trùng tu, kì thực là phá đi làm lại.

Ngu Ngơ Mũm Mĩm rụng rời chân tay, vội vàng chạy đi xem. Trời ạ! Người ta đã phá đi dấu tích 418 năm lịch sử của thành Tuyên để xây một cái thành mới. Cổng thành mới, đường thành mới, chẳng dính dáng gì đến kiến trúc thành nhà Mạc. Mũm Mĩm kêu lên, nói ối giời ơi gạch mới đỏ au, mới từ chân lên đầu, gạch đá trét ximăng trắng lốp tứ bề. Xung quanh chi chít cọc bằng inox sáng choang. Ngu Ngơ kêu lên, nói ối giời ơi cổng thành cổ đẹp như thế đã biến thành cái... “lò gạch mới”. 

Ngu Ngơ khóc hu hu, nói thành này là thành mới của thị xã Tuyên Quang đâu phải thành nhà Mạc. Mũm Mĩm khóc hu hu, nói sao nói một đằng làm một nẻo thế này. Nói thì qui trình, kế hoạch, lịch sử, khoa học… hay lắm cơ, làm thì oẳn tù tì ra cái gì… ra cái lò gạch. Khổ ơi là khổ, đau ơi là đau, nhục ơi là nhục.
 

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Chuyện một người say

Mình gọi điện hỏi thằng Vinh (Nguyễn Quang Vinh), nói anh cu Cá còn ở Ba Đồn không? Nó nói chết rồi. Trời đất, thế mà định bụng hè này về gặp anh cái.


Anh cu Cá cao tuổi hơn mình nhiều, bình thường phải gọi bằng chú, bác nhưng  bà con, chi trên chi dưới chi đó, anh em trong nhà đều gọi anh cu C á cả, mình cũng gọi anh cu Cá. Mình ít khi gặp anh, nếu gặp cũng thấy anh trong tình trạng say, anh nát rượu sớm, 4 chục tuổi đã nát rồi. Những năm gần đây khi nào cũng thấy anh vặt vẹo, đi đứng loạng quạng, run rẩy, cứ được chục bước lại ôm  cây đứng thở. Vậy mà vẫn cứ say, say ngả say nghiêng. Lần nào gặp, anh cũng nói mới về hả mi? Mình dạ rồi đi, anh kéo tay lại, nói cho anh năm nghìn. Buổi sáng gặp xong, chiều gặp lại anh lại nói mới về hả mi, cho anh năm nghìn.


Ai biết ngày xưa, thời chiến tranh, dân thị trấn coi anh như anh hùng.


Ngày đầu tiên máy bay Mỹ bắn phá, 5/8/1964, dân thị trấn sợ xanh mặt. Mạ mình với chị Viên ngồi trong hầm tay vái miêng rên lạy trời lạy phật! Có lẽ khi đó cả Thị Trấn chỉ có anh cu Cá là gan nhất. Anh 17, 18 tuổi chi đó, vác khẩu súng trường K44 chạy đuổi theo máy bay vừa bắn vừa chửi. Anh chửi đ. mạ đế quốc Mỹ rồi bắn phát, lại chửi đ, mạ đế quốc Mỹ lại bắn một phát.


Sau thấy đuổi theo máy bay không ăn thua, anh trèo lên nốc nhà cho gần máy bay, cũng vừa bắn vừa chửi. Bắn hết đạn thì tụt quần vỗ háng hét vang lên, nói vơ Đế quốc Mỹ  nời…cu tau đây nì ! Mình mới 8 tuổi, chưa thấy sợ, chỉ thích nhào ra khỏi hầm xem máy bay, mạ mình vừa hét vừa đánh cho nát đít. Mình nhìn ra cưả hầm thấy anh cu Cá leo lên chạc ba cây xoan đầu hồi nhà mình bắn máy bay, vừa bắn vừa chửi. Mạ mình kêu to, nói đi chỗ khác chửi em ơi, không đế quốc Mỹ nó tưởng mự chửi nó thì chết thôi.


Sau này mọi ngườì đều hiểu máy bay không phải như ô tô, nó bay cao  đến đâu, tốc độ siêu âm là như thế nào, nhưng hồi đầu đúng là ấu trĩ như thế.


Cứ sau một đợt máy bay oanh tạc, thế nào anh cu Cá cũng được Thị đội tuyên dương. Anh cu Cá cho mình một mớ ca- tút để chơi, sướng rêm. Một hôm mình đi học về, chị Nghĩa nói anh cu Cá bắt đựơc phi công, mình vứt xắc chạy đến nhà anh liền. Anh đang ăn khoai, mình hỏi phi công mô rồi, anh nói nộp huyện đội rồi. Mình tiếc ngơ ngẩn, hỏi phi công ra răng, anh nói to cao chơ răng. Mình mếu máo, nói răng anh không giữ lại cho tui coi với. Anh đưa mình củ khoai, nói được rồi lần sau  bắt được tau cho coi.


 Những chuyện anh đi báo cáo thành tích mình không biết, chỉ nghe kể lại. Người ta viết sẵn cho anh một bản báo cáo dài tám trang, đại khái gia đình chịu nhiều đau khổ, quê hương lầm than, tội ác trời không dung đất không tha, lòng căm thù chất cao, rực lửa căm thù... vân vân. Anh đánh vần mãi chưa được nửa trang, vứt tờ giấy vung tay hô đá đảo Đế quốc Mỹ, rồi nói báo cáo hội nghị cho em nghỉ. Những lần sau hễ thấy ai gọi anh đi báo cáo là anh trốn. Có hôm chạy sang nhà mình, trốn trong hầm. Mạ mình nói thằng ni dại, được thành tích lại không đi báo cáo, anh nói ẻ vô mự, cực lắm.


Hai năm sau có luật ai bắt được phi công Mỹ huyện sẽ thưởng một con bò. Anh chạy lên huỷện đòi thưởng bò, huyện không cho, nói chỉ giải quyết từ nay về sau, trước đó không tính. Anh không thắc mắc gì, nhưng hễ uống rượu say lại chạy lên uỷ ban huyện hét ầm lên: Vơ ủy ban... bò tui mô! Lúc đầu còn hét, sau vừa hét vừa chửi đ. mạ uỷ ban... bò tau mô!


Người ta gọi vào giải thích, hỏi hiểu chưa, anh nói hiểu rồi, hỏi thắc mắc chi không, anh nói không, hỏi đã vui vẻ chưa, anh nói vui vẻ rồi. Nhưng hễ uống rượu say anh lại mò lên uỷ ban hét, nói vơ uỷ ban nời, bò tau mô!


Chiến tranh qua lâu rồi, chẳng ai nhớ đến anh nữa, chừng bốn, năm chục tuổi, anh bắt đầu nát rượu.Anh chẳng làm gì ngoài việc đi liệm xác. Trong vùng, hễ có ai chết là gọi anh cu Cá, chưa khi nào anh từ chối, kể cả lúc nửa đêm, phải đi xa năm mười cây số anh cũng không từ.


Người chết có đủ loại, người khoẻ mạnh, sạch sẽ không nói làm gì; người bẩn thỉu, bệnh tật, lại bệnh truyền nhiễm mà chết thì đến ruột cật cũng chẳng ai dám mó tay vào. Anh Cá ok hết. Anh ngậm rượu phun toẹt cái nói một câu, lại ngậm rượu phun toẹt cái nói một câu. Cứ như anh đang nói với người sống chứ không phải người chết.


Hôm chị Qui mình chết anh cũng tới liệm. Khi đó anh Huy đang làm cầu Thăng Long, không về kịp. Mình con trai ngồi ngoài, không cho vào nhưng nghe anh nói đủ cả. Anh nói con ni mặt đen nhưng người ngợm trắng gớm hè, rồi phun rượu cái toẹt. Anh nói mới 28 tuổi chết tội hè, không biết thằng Huy làm được chi không  mà chết tội hè .Mạ mình khóc hét lên mi nói cái chi rứa Cá ơi là Cá. Anh phun rượu cái toẹt nói mự hay, tui nói thiệt đó, mấy con bụ to hay chết non, tội lắm.


Vào lúc tang tóc anh lại nói bậy bạ nhiều ngươì tức lắm, có người còn dọa đánh, nhưng đụng sự không thể không mời anh.Anh làm cẩn thận, sạch sẽ, tiền công chẳng đáng bao nhiêu.Thực ra ngậm rượu phun vậy, đến khi xong việc đã say nhừ, ai nhét vào túi anh bao nhiêu anh cũng chẳng thèm để ý.Anh chân nam đá chân chiêu vừa đi vừa hát, vấp ngã đâu là nằm đó ngủ cho tới sáng, nhiều khi con cái đi tìm toát mồ hôi.


 Một điều lạ, khắp thị trấn anh không sợ ai, chỉ sợ con. Vợ anh chết sớm, anh sống với ba cô con gái và thằng Minh, con trai cả. Con gái anh không sợ, anh chỉ sợ mỗi thằng Minh.


 Anh đi suốt ngày, chiều tối mới ngật ngưỡng về nhà, lật cái nắp soong cơm lên, nếu không có thằng Minh, bất kể cơm còn ít hay nhiều, anh đều dập mạnh cái nắp, trợn mắt hét đ. mạ, bay để cơm cho bọ bay ri đa! Anh vừa ăn vừa chửi, nói công tao giáo dưỡng sinh thành mà đến đọi cơm tụi bay còn tiếc. Tao chết coi thử tụi bay có bốc cứt mà ăn không. Nhưng khi thằng Minh bước vào, nghiêm giọng hỏi chi rứa bọ, lập tức ông im ngay, cười cái xoẹt nói có chi mô con. Rồi ông ngước mặt nhìn mấy cô con gái ngọt ngào răng tụi bây phần cho bọ nhiều ri, đứa mô ngoan hái cho bọ trái ớt.


Đám tang mẹ Tiểu Hoa, nghệ sĩ kịch đoàn kịch Bình Trị Thiên, ở sát nhà ông. Liệm xong ông còn ở lại, lăng xăng làm cái này làm cái nọ suốt đêm. Tiểu Hoa thì ngồi khóc vùi, chẳng biết ông làm gì, sáng mai chỉ gửi ông tiền công liệm. Ông trợn mắt hỏi mi trả tau từng ni tiền a. Vừa dứt lời thì thằng Minh vào hỏi chi rứa bọ. Ông cười cái xoẹt đưa tiền cho Tiểu Hoa, nói Hoa ơi, dượng nói rứa chớ dượng không lấy mô con. Bất kì ai đụng sự là ông chửi, khoa chân múa tay giống anh hùng hảo hán, nhưng hễ gặp thằng Minh là ông nhũn như con chi chi, khi say mềm y chang thằng con nít ba bốn tuổi.


Ba ngày mở cửa mả chị Qui, mạ mình đưa gói xôi thịt cho mình nói đưa sang cho anh cu Cá. Bà còn dặn thêm nhớ đưa tận tay anh, không anh đến nhà chửi cha mình đó. Mình sang, không có anh, ngồi đợi. Thằng Minh ngồi tiếp mình một lát thì anh về, chân nam đá chân chiêu. Thằng Minh trừng mắt, nói bọ uống mô về say rồi. Ông dựa vách  len lén nhìn thằng Minh, len lén đi vào, lập cập nói không không… bọ mới uống có.. hai chén thôi con. Thằng Minh rút cái roi mây chỉ mặt ông, nói vô phản nằm xuống!


Mình ngạc nhiên quá trời.


Anh len lén leo lên phản nằm sấp, cái mông chổng cao, sợ hãi nói bọ mới uống có hai chén thôi con. Thằng Minh quất cái roi cực mạnh xuống phản, nói bọ hứa tui răng. Anh giật mình đánh thót, nói bọ mới uống hai chén thôi mà, tha cho bọ đi con. Thằng Minh dứ dứ cái roi, nói bọ nợ mấy roi rồi. Ông nói 14 roi con, thằng Minh hét răng lại 14, ông lập cập nói ngay 20, 20..., thằng Minh hét tui không đùa với bọ mô nghe. Ông mếu máo nói ba chục roi rồi, nhưng bữa ni cho bọ nợ con ơi. Thằng Minh nói rứa là cả thảy 33 roi nghe chưa. Anh nói ừ, 33 roi..., bọ nhớ rồi con. Thằng Minh quát vô ăn cơm, ông len lén đi vào bếp.


Thằng Minh dắt cái roi lên vách nháy mắt với mình cười, nói doạ cho ông sợ chứ ông hư lắm. Hôm anh Cá tới thăm ba mình ốm, ba mình nói nghe thằng Lập nói mày bị thằng Minh doạ đánh à? Anh nói mô có cậu, tại con dạy nó lâu ngày quên, chừ nó dạy lại cho nhớ thôi, có chi. Chuyện này mình kể cả trăm lần, ai cũng cười nhưng chẳng có ai tin, hi hi


 





 

           

 

Chủ Nhật, 19 tháng 9, 2010

Nhớ Tố Hữu

Một hôm mình đọc bài của Nguyễn Quang Thiều viết về Tố Hữu, thấy nó viết hay kinh. Những chuyện nó kể mình đều biết cả nhưng chưa bao giờ dám viết ra. Thế mà nó viết ngon trớt, đọc nghe êm ru, lại còn cảm động nữa.  Đọc bài nó xong, mình ngồi thừ, thấy tiếc. Thằng Thiều cũng gặp Tố Hữu loáng thoáng như mình thôi, thậm chí chẳng bằng mình thế mà nó có bài ngon lành, còn mình thì không. Mình cú, định viết bài đấu lại nó, nhưng lại nghĩ xưa ông sống thì không viết, giờ ông chết rồi có viết kiểu gì người ta cũng cho mình nói phét, nên thôi. Nhưng sáng nay tự nhiên muốn viết về ông quá, định bụng 5,6 giờ chiều mới viết, nhưng mót viết chịu không nổi. Thế là víêt luôn.


Mình có tính cục bộ, phàm ai là người Quảng Bình họăc yêu quí Quảng Bình mình đều quí mến cả. Thời chiến tranh Tố Hữu còn quá người Qúảng Bình, ăn dầm ở dề trong bom đạn với dân Đồng Hới, dân Bảo Ninh có khi cả năm trời. Tiếng là ngựa xe chứ chỉ xe U oat thôi, xe volga đường chiến tranh làm sao đi được. Thứ xe U oat bây giờ có đem cho tụi trẻ chúng nó còn mắng cho. Còn yến tiệc thì nói cho sang, thực ra mấy miếng thịt lợn,  thịt bò kho kho xào xào, trẻ con nhà mình dỗ mãi chúng nó mới chịu ăn. Vì thế dù ai nói đông nói tây mình vẫn qúi Tố Hữu như thường.


Thời chiến tranh dượng Thành ( Cổ Kim Thành) làm chủ tịch tỉnh,  mỗi lần vào Đồng Hới mình đều đến nhà dượng chơi, vì nhà dượng gần nhà chú Lình, chú ruột mình, và cũng vì có thằng Vượng là bạn học cũ.  Nó là con thứ 3 của dượng Thành, học cùng lớp 1 với mình. Sau dượng vô Đồng Hới làm chủ tịch tỉnh nó cũng vô theo.


  Một hôm đến nhà dượng Thành, mình thấy một người đang ngồi với dượng nói chuyện gì đó rất hăng. Cả nhà đi lại cứ nem nép. Mình kéo thằng Vượng ra sân hỏi nhỏ, nói ai đó. Nó bảo Tố Hữu. Mình lạnh người, đứng lặng ngắt. Quá vinh hạnh thấy được Tố Hữu bằng xương bằng thịt. Mình đứng nép trong buồng nhìn ra, ngắm ông say sưa cho đến khi ông đi rồi vẫn đứng lặng ngắt. Mình về Ba Đồn khoe gặp Tố Hữu với tụi bạn, bóc phét nói Tố Hữu ôm mình, cho ngồi lên đùi dặn này nọ, tụi bạn ngưỡng mộ mình lắm. Thực ra có gặp cóc khô đâu, chỉ nhìn trộm ông thôi, hi hi.


 Gần ba chục năm sau về làm báo Văn Nghệ mình mới thực sự gặp ông. Báo Văn nghệ có tục cứ đến 28, 29 tết là tổ chức ăn tết toàn cơ quan. Vị khách số 1 không bao giờ vắng là Tố Hữu, vì ông là sư tổ của báo. Thực ra trước đó mình cũng đã thấy ông nhưng chỉ thấy xa xa. Những lần đại hội nhà văn, vài ba hội nghị văn học ông đều là yếu nhân. Ông chưa đến cuộc họp chưa bắt đầu. Tố Hữu đứng đâu người ta đều chỉ trỏ thì thầm, nói Tố Hữu đó kià Tố Hữu đó kìa. Ông bắt tay người nọ, vỗ vai người kia rất vui vẻ. Lên diễn đàn nói chuyện cũng vui, không lý luận cao siêu gì, cứ như đứng kể chuyện chơi vậy thôi nhưng thỉnh thoảng đá ngang vài câu làm ai nấy lạnh sườn.


 Chương trình đón tết báo Văn Nghệ bao giờ anh Quốc ( Bế Kiến Quốc) cũng chủ trò, đôi khi có anh Duật (Phạm Tiến Duật) nữa nhưng chủ yếu vẫn anh Quốc. Mình hỏi anh Quốc cụ Tố Hữu có đến không, anh nói đến chứ, năm nào cụ chả đến. Anh cười cười vỗ vai mình, nói mày thích ngồi với cụ hả, để rồi anh bố trí. Mình cưởi không nói gì nhưng trong bụng thì mừng lắm, được nói chuyện với Tố Hữu còn gì bằng.


Chương trình có 3 phần, năm nào cũng giống năm nào, đầu tiên là nhậu nhẹt, sau đó nghe Tố Hữu nói chuyện, cuối cùng là chơi trò đố vui có thưởng. Hồi đó Tố Hữu đã rời chính trường, nghe nói phụ trách ban chiến lược quốc gia gì đó nhưng thực ra là ngồi chơi xơi nước thôi. Nhậu nhẹt bao giờ cũng vui, ăn uống chẳng có gì nhưng đám văn ngồi đâu tất ở đó rôm rả. Mình thấy lạ là hễ Tố Hữu ngồi mâm nào, mấy ông anh trong báo kính cẩn khúm núm nhưng mắt trước mắt sau chuồn đi cả. Hữu Thỉnh chỉ ngồi với ông có 5 phút rồi nhảy đi mâm nọ mâm kia chúc mừng anh em, kì thực là để tránh nói chuyện với ông.


Nhìn đi nhìn lại không thấy ai, ông đi đến mâm mình, khi đó cũng chỉ mình và vài người. Mấy người này kính cẩn “dạ anh” rồi cũng lẹ làng biến đi, chỉ còn mình trơ khấc. Ông không hỏi mình tên gì mà hỏi mình quê đâu. Mình nói thưa chú cháu quê Quảng Bình. Mắt ông sáng lên và ông bắt đầu nói. Ông nói về Đồng Hới, về Quán Hàu, về Mẹ Suốt, chị Lý ( anh hùng Trần Thị Lý), về Lệ Ninh, về Nhật Lệ, về Đào Duy Từ… đủ thứ chuyện.


 Ông nói nhỏ, đều đêu, hết đông sang tây, hết chuyện Quảng Bình sang chuyện thế sự. Ông nói chuyện thế sự hệt mấy ông hưu trí phường nói chuyện thế sự, đại khái ngày xưa thế này thế kia, bây giờ mấy ông trên kia... ông chỉ ngón tay chỉ chỉ lên trời, lăc đầu, rồi dừng lời. Lúc đầu mình nghe rất hào hứng, dù gì cũng được Tố Hữu cho nói chuyện, nhưng sau ông nói dài quá, lặp nhiều quá, đâm nản. Quanh đi quẩn lại cũng ngày xưa thế này thế kia, bây giờ mấy ông trên kia...Mình nghe thêm một tiếng nữa, các mâm nhậu cũng đã giải tán hết nhưng xem chừng ông vẫn không muốn kết thúc câu chuyện. Nói thật cảm giác như đang ngồi nghe cụ Nguyễn Xuân Sanh nói. Mình đã từng ngồi hứng chuyện cụ Nguyễn Xuân Sanh rồi, khiếp đến già hi hi.


Bảo Ninh thấy mình chịu trận, đứng nép ở cửa cười thích chí, dẩu mồm nói thầm cho mày chết cho mày chết! Tức khí mình nhảy ra kéo Bảo Ninh vào, nói dạ thưa chú đây cũng là nhà văn  Bảo Ninh, người Quảng Bình, con bác Hoàng Tuệ. Tố Hữu bắt tay Bảo Ninh, nói à Bảo Ninh… à, Hoàng Tuệ! Mình tót lẹ ra cửa đứng nép nhìn Bảo Ninh chịu trận, cười khoái trá. Bảo Ninh khúm núm nghe, à dạ vâng rồi tranh thủ ông không để ý, ngoảnh về phía mình chửi thầm sư bố mẹ mày rồi vội vàng ngoảnh lại à dạ vâng. Bất kể Tố Hữu đang nói gì, có khi ông chưa nói xong câu nó đã à dạ vâng rồi lại ngoảnh về phía mình chửi thầm sư bố mày! Nó càng chửi mình càng sướng he he.


Mãi sau, nó vừa à dạ vâng vừa chắp tay giấu dưới gầm bàn lạy mình như tế sao, xin mình cứu cho. Cuối cùng mình cũng đi vào nói thưa chú anh Hữu Thỉnh đang đợi chú rồi dìu ông vào phòng Hữu Thỉnh. Hửu Thỉnh đang ngồi đọc cái gì đó, vò đầu bứt tai ( cái anh này lúc nào cũng đọc được, rảnh phút nào là nhảy vào phòng đọc bài ngay), thấy Tố Hữu vào anh vụt đứng dậy reo to: A, anh! Tiếng reo mừng hồ hởi phấn khởi như thấy bố anh từ vạn kiếp trở về. Hi hi.


Năm sau vẫn vậy, đầu tiên là nhậu nhẹt, sau đó Tố Hữu nói chuỷện, cuối cùng là đố vui có thưởng. Món đố vui có thưởng anh em rất thích, ai cũng muốn mình kiếm được giải thưởng tranh Thành Chương về treo. Nhưng Tố Hữu nói dài quá. Mặc dù Hữu Thỉnh đã nhắc khéo, nói anh Tố Hữu đang rất rất bận, anh chỉ nói chuyện với anh em có 10 phút thôi. Nhưng Tố Hữu đâu có thèm chấp, ông chơi cả 100 phút không dừng. Anh em nói chuyện ồn ào như vỡ chợ ông vẫn cứ nói. Đã gần 10 h rồi mà còn một tiết mục nữa. Trương Vĩnh Tuấn đi vào đi ra mặt nhăn như bị, nói ông Thỉnh sao không nhắc cụ một tiếng nhỉ, chết chết.


 Bỗng có ai đó tắt phụt micro, tưởng ông dừng hoá ra ông vẫn không thèm chấp, vẫn cứ nói. Cho đến khi ai đó cúp cầu dao điện, cả toà soạn tối om, ông mời dừng. Hữu Thỉnh đưa ông xuống cầu thang, mình lúc cúc chạy theo sau. Hữu Thỉnh nói tiếc quá anh nói đang hay lại mất điện. Tố Hữu không nói gì, chắc ông cũng biết, vì cả khu Trần Quốc Toản điện đóm vẫn sáng trưng.


 Thực lòng khi đó mình rất thương ông. Vẫn biết mình đến tuổi như ông thì còn lẩn gấp 10 ông nữa nhưng vẫn thương ông quá. Giá ông đừng làm quan, chỉ làm thơ thì hay biết bao nhiêu.


Thứ Sáu, 17 tháng 9, 2010

Mù văn hoá

Trong một cuộc nhàn đàm về dân trí và quan trí nước nhà, nhà thơ Trần Đăng Khoa đã nói : “Tôi thấy trình độ dân trí của ta bây giờ rất khá. Họ không ấu trĩ u mê như cán bộ ta lầm tưởng đâu. Trong khi đó nhiều cán bộ của ta lại ấu trĩ, non kém không đủ khả năng đáp ứng được nhu cầu đòi hỏi ngày càng cao của dân.” Quả thật, Nhà thơ đã nói không sai chút nào.


Cách đây ít lâu thiên hạ được trận cười bể bụng về một ông giám đốc sở công thương ký văn bản đề nghị các cơ quan chức năng trung ương sớm ban hành quy định xử phạt hành chính đối với người dùng dây to trói cua biển nhằm nâng trọng lượng cua. Ông cho đó là hành vi gian lận thương mại mà không hề biết sở dĩ người ta dùng dây to thấm nước biển trói cua để giữ cho cua sống lâu. Và nếu người bán dùng dây rất to để trói nhằm nâng trọng lượng cua lên từ 20% đến 25% so với trọng lượng thật như ông nói thì tự khắc người mua sẽ trừ bì 20% đến 25% , rất đơn giản. Ông cũng không hề biết chính phủ đã có nghị định Về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực thương mại. Tóm lại cả luật lẫn đời sống lẫn văn hoá thương mại ông không hề biết, thế mà ông cầm chịch ngành công thương của một tỉnh.


Cái sự mù văn hoá đến nỗi làm quan mà không biết dân là ai lại bảo dân là gian. Làm băng rôn chào mừng ngày giải phóng Điện Biên Phủ là ngày 7/5 / 1945, gọi ngày 30/ 4/ 1975 là ngày giải phóng Thủ đô. Thảm thương thay một vị đại biểu quốc hội thấy trẻ con qua sông bằng cáp đu để đến trường không hề đau xót, lại còn vui mừng coi đó là một sáng tạo của nhân dân. Nhà thơ Trần Đăng khoa kể: Hôm vừa rồi, tôi dự buổi mít-tinh truy điệu đồng bào bị thiệt hại trong mấy trận lũ lụt. Có ông đọc điếu văn xong lại vỗ tay hoan hô. Ông ta vỗ trước, rồi mọi người ngơ ngác vỗ theo…” Rõ là cười ra nước mắt.


Có lẽ tấn bi hài rõ nhất về sự mù văn hoá là một ông giám đốc sở GTVT đã chi 181 triệu đồng cho phép Ban An toàn giao thông (ATGT) tỉnh  phát hành 122 ngàn tờ rơi phát cho các cơ quan, ban ngành... trong toàn tỉnh, đối tượng được tuyên truyền là các em học sinh về an toàn giao thông, nội dung ghi dưới các biển báo miêu tả cuộc mây mưa của đôi trai gái với lời lẽ vô cùng tục tĩu. “Tôi đang đi xe đạp. Thì nhìn thấy một cô gái đang nằm. Chúng tôi vờn quanh nhau. Cho đến khi cô ấy chịu... Chín tháng sau cô ấy gọi từ bệnh viện. Tôi đã được làm bố...”. Những câu khác còn thô tục, khiêu dâm gấp nhiều lần mà chúng tôi không thể trích lại. ( theo báo Nhân dân).


Chưa nói đến sự khiêu dâm thô bỉ mà ai cũng thấy, người ta quá ngạc nhiên khi biết ông quan này khi kí duyệt cho phát hành các tờ rơi trên đã không hề biết tuyên truyền là gì. Đến một đứa con nít cũng biết bịa đặt, bóp méo nội dung tuyên truyền là một hành động phản tuyên truyền, thế mà ông không hề biết.


Càng ngạc nhiên hơn khi các ông quan khác đã giải thích cho việc này là do đơn vị chưa nhận được tài liệu tuyên truyền của Ủy ban ATGT Quốc gia gửi đến nên mới... sưu tầm trên mạng. Không lẽ chú thích các biển báo cũng phải chờ cấp trên, không lẽ chưa có tài liệu cấp trên thì lấy tài liệu bậy bạ để thế vào? Nực cười thay, một quan trong tỉnh đã nói: “Hiện chỉ có thể nói nội dung trên tờ rơi tuyên truyền ATGT không lành mạnh, còn có phải khiêu dâm hay không phải chờ kết quả thẩm định”


Thế là đã rõ, từ việc trói cua bằng dây to đến việc tuyên truyền ATGT bằng sex… tất tần tật phải chờ trên phán xét, chỉ duy nhất việc tầm bậy thì trên không cho làm vẫn cứ làm. Không hề phân biệt được tuyên truyền với phản tuyên truyền khác nhau chỗ nào, không hề phân biệt đùa vui với thô bỉ khác nhau ra sao, đến khiêu dâm là gì cũng không hề biết! Chưa bao giờ   quan trí nước nhà thảm hại như lúc này. Than ôi!


Thế này gọi là tuyên truyền ATGT:






Ảnh gốc bằng tiếng Anh tìm thấy trên mạng:





Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2010

Quê choa chí dị


1. Đài thôn thông báo


 A lô a lô… chiều ngày 16 tháng 5 năm 1965 em Ngô Thị Lý học sinh lớp 10 đã thắt cổ tự tử. Em Lý chết vì mắc bệnh hoang tưởng, quá sợ bị người ta hiếp. Qua vụ việc này thôn yêu cầu các gia đình có con gái mới lớn phải giáo dục các em nâng cao tinh thần làm chủ tập thể,  làm chủ bản thân, không nên sợ lung tung. Hiếp dâm  là một tệ nạn xã hội đã bị quét sạch trên Miền Bắc XHCN tươi đẹp của chúng ta a lô a lô….


 Năm 1965 nhà mình sơ tán lên làng Đông, HTX cho miếng đất cát ở đầu làng, sát ngày rừng trâm bầu sau làng. Hồi đó rừng trâm bầu là rừng thâm u, toàn cây cổ thụ chạy từ đầu làng đến cuối làng, nối rộng ra đến làng Kệ hơn chục cây số vuông chứ không ít. Rừng bị cấm chặt cây hái củi nên vắng người, ít ai vãng lai. Chỉ có bọn con nít hay vào rừng quét lá rụng, bắt con chôông... còn người lớn chẳng ai vào rừng làm gì, trừ đám trai gái vẫn rủ nhau tìm nơi hủ hóa.


Chôông, có nơi gọi con giông, là một loại bò sát chuyên sống trên cát, giống con rắn mối nhưng da dẻ đa sắc, đẹp lắm. Con nít làng Đông đứa nào cũng thuộc câu ca tả con chôông thế này: đầu ma da trời chân dơi đuôi chuột. Thịt chôông ngon, xào lên ăn giống thịt ếch. Nấu canh bầu với thịt chôông ngon hết ý, ngọt lừ. Ba mình làm lẩu chôông rất ngon, khi nào bắt được chừng hai chục con thế nào ông cũng làm lẩu, gọi đàn ông quanh xóm đến uống rượu, nhà mình khi đó thật vui hơn tết.


 Chôông đào hang sống trong cát, chúng rất thích sống trong các nấm mồ. Nghĩa địa cát là hang ổ của loài chôông, nhiều vô biên, có khi đến hàng ngàn con. Loại chôông ở đây vừa to vừa béo, bắt rất dễ. Mình mười tuổi hầu như ngày nào cũng vào rừng bắt chôông, khi thì đi một mình, khi thì theo thằng Đán. Thằng Đán thua mình bốn tuổi, chỉ sáu tuổi thôi nhưng khôn hơn rận, chuyện gì cũng biết, nó nói chôông là giống ma đó, mình nói ma chi, nó nói ma l. Mình cười he he he, đá đít nó một phát, nói ba trợn. Thằng Đán trợn mắt trương gân cổ lên, nói thiệt đo, anh không tin thì thôi. Mình nhăn răng cười, nói ba láp, nói ma l. răng không giống ... Thằng Đán lại trợn mắt trương gân cổ lên, nói anh chộ rồi răng nói không giống, mình tịt câm. Nó nói anh không chộ chôông toàn làm hang ở mả đàn bà à, nghe cũng có lý.


Thằng Đán dắt mình đến cái hang chôông, nói anh muốn chôông bò ra cho anh bắt thì vuốt chim thật thẳng rồi nhét vô hang, dập thật mạnh vào, một lúc chôông sướng củ tỉ, bò ra liền. Mình cười nói láo, nó nói thiệt đo, anh không tin thì thôi. Mình làm theo lời thằng Đán, vuốt chim thật thẳng nhét vào hang chôông dập liên hồi, mãi chẳng thấy chôông ra, phủi đít quần đứng dậy, nói mi nói láo. Thằng Đán vẫn trợn mắt trương gân cổ lên, nói thiệt đo, tại chim con nít nó không  thèm chấp. Mình nói cứt, mi nói láo. Thằng Đán nói thiệt đo, anh không tin thì thôi.


Mình tức, nói ẻ vô chơi với mi nữa, rồi bỏ thằng Đán đi bẫy chôông một mình. Bẫy chôông là một khúc ngắn ống nứa chừng 3, 4 phân gắn cần bẫy, nối với vòng thòng lọng vòng quanh ống nứa, cắm vào hang chôông. Chôông đi vào đi ra đều phải chui qua ống nứa, thúc phải cần gạt, cần bẫy giậy lên, vòng thòng lọng thắt  chặt cổ chôông. Xưa nay người ta đều bẫy chôông như thế. Mình đặt hơn chục bẫy thì chui vào dưới tán một cây trâm bầu nằm dạng chân tay đánh một giấc. Nhưng đói, bụng không khó ngủ cứ chập chà chập chờn, chiêm bao thấy chó ăn cứt mà cũng nuốt nước bọt ừng ực.


Chợt ngửi thấy mùi thịt lợn luộc, rồi mùi xôi, lúc đầu nghe thoáng thoảng, sau mỗi lúc mỗi đậm, sực nức. Mình vùng dậy ngó quanh quất chẳng thấy gì, hít lấy hít để mấy hơi liền chẳng còn mùi xôi thịt đâu, lại nằm xuống, buồn tênh. Được mươi phút lại ngửi thấy mùi xôi thịt, cả mùi bánh rán nữa, mình lại bật dậy, đi đi lại lại cố tìm quanh, vẫn biết làm gì có xôi thịt ở nơi đây nhưng cứ tìm. Đang đói ngửi thấy mùi xôi thịt càng đói, bủn rủn cả chân tay, nước miệng trào ra không kìm được, ướt tràn cả cổ, thấm xuống tận ngực.


Bỗng có tiếng ai đó rú lên rất gần, mình giật thót quay ngoắt lại. Tiếng rú tắc nghẹn như đang bị ai bóp cổ, rồi im bặt. Từ ngọn cây trâm bầu trước mặt một đống đen thui to bằng cái rổ rơi xuống cái xoạp, tiếng rơi như đống áo quần ướt rơi trên cát. Mình sợ toát mồ hôi, lạnh cột sống, cứ  đứng ngẩn không biết làm gì. Rất lâu  sau mình vùng té chạy, vừa chạy vừa hét Đán ơi Đán ơi. Thằng Đán chui từ bụi cây trâm bầu ra,  nói chi rứa chi rứa. Mình nói ma ma, con ma to lắm. Thằng Đán trợn mắt há mồm, nói thiệt không thiệt không. Hai đứa lò dò đi về phía cây trâm bầu, nơi có đống đen thui rơi xuống. Chẳng thấy gì, nơi đống đen thui rơi xuống có vệt hằn cái lưng và hai cái cùi chỏ tay.  Thằng Đán nói hay có ai thắt cổ tự tử, đứt dây rơi xuống. Mình nói ngu ngu, tự tử thì chết, rơi xuống còn chạy được à.


Thằng Đán từ từ ngước lên nhìn ngọn cây, từ từ nhìn xuống gốc cây, lại từ từ ngước lên nhìn ngọn cây… ba bốn lần như thế, mặt mày nghiêm trọng. Bỗng nó vùng té chạy, mình cũng vùng chạy theo nó, túm cổ áo nó lôi lại, nói răng rứa răng rứa. Thằng Đán mặt xanh như đít nhái, nói ma ma… ma chị Lý. Chị Lý treo cổ chết ở cây đó đo.


Chị Lý ở cùng xóm, tự tử chết đúng ngày nhà mình lên đây, người nói chết vì tình, người nói tức anh trai mà chết, đài truyền thanh thôn thì thông báo chị chết vì bị bệnh hoang tưởng. Thằng Đán nói trật trật, láo láo, sai bét hết. Mình hỏi răng, nó nói anh cu Thái ép chị Lý ngủ với anh, chị không chịu thì tự tử chết thôi. Mình nói răng mi biết, nó nói tui biết chơ răng, mình nói láo, nó nói thiệt đo, anh không tin thì thôi. Mình chạy về hỏi mạ mình, vừa mở mồm nói mạ ơi anh cu Thái ép chị Lý ngủ với anh… mạ liền bịt chặt mồm mình, nói câm họng đi con ơi, dân quân bắt chết chừ.


Anh cu Thái là anh trai chị Lý, ba mạ chết bom, hai anh em ở với nhau. Anh  được bầu làm bí thư chi đoàn đội 1 vì anh biết chắc chắn Mác- Lê Nin là hai ông, anh cũng không đọc V.I Lê nin là sáu Lê nin như mọi người, anh đọc là vờ la đi mia i lit Lê Nin. Mọi người hỏi rứa họ là chi tên lót là chi, anh nói  họ là vờ la đi, tên lót là mia i lit, mọi người phục anh lắm. Anh nói yêu quí Lê Nin, chúng ta nên lấy tên họ của Lê nin ghép với tên mình, để lỡ khi trúng bom chết, người ta cúng mình thì cúng luôn Lê nin. Anh nêu gương làm trước, lúc đầu đặt tên là Vờ La Đi văn Thái, sau lại đặt Ngô  Mia I Lít Thái.


Từ ngày chị Lý chết, anh cu Thái ở một mình, thỉnh thoảng đem chi đoàn về nhà hát hò ỏm tỏi, múa nhảy nhặng xị. Anh nhận ba bốn cô làm em nuôi, nấu nướng ăn uống ngủ ngáy luôn tại nhà. Nhà anh khi nào cũng có tiếng nói cười chọc ghẹo vui như tết. Cu Đán nói chị Lý ngu, chết đi để mình anh cu Thái sướng. Nó nói câu đó khi hai thằng chui vào lùm cây trâm bầu nằm gác chân lên nhau đợi giờ đi thăm bẫy chôông. Mình hỏi răng sướng, nó nói sướng chơ răng, chim anh cu Thái to lắm, đại chang luôn, tui chộ rồi.


Cu Đán vừa dứt lời thì có ai đó hét lên cứt cứt, đ. mạ thằng cu Thái, hai đứa đứng lên ngó quanh, không thấy ai. Một cơn lốc cát từ đâu ập đến, mù mịt cát vùn vụt gió, hai thằng nằm sấp che tai bịt mặt. Mọi ngày lốc cát chỉ vụt qua rồi tan, lần này nó cứ xoáy tròn mỗi lúc mỗi gắt, tiếng gió cát rít lên kinh hồn. Thoảng trong tiếng rít có ai đó lúc lúc lại hét lên cứt cứt, đ. mạ thằng cu Thái… cứt cứt, đ. mạ thằng cu Thái. Hai đứa sợ run, nằm im thin thít.


Lốc cát tan, hai đứa đứng lên thì thấy giữa bãi cát bị lốc cát làm cho phẳng lỳ có dấu chân người lớn đi từ chỗ nằm hai đứa đến cây trâm bầu có đống đen thui rơi xuống. Hai đứa dò theo dấu chân đến tận cây trâm bầu. Không thấy gì, dấu chân cũng biến mất. Cu Đán nói ma thiệt rồi, mình nói hồn ma chị Lý à, thằng Đán ôm chặt lấy mình, nói không không anh đừng nói tui sợ lắm. Vừa lúc một ngọn gió hụt đến, mùi xôi mùi thịt lợn luộc bốc lên thơm lừng. Hai đứa đứng ngẩn ngơ, nước miếng thi nhau chảy ướt cổ.


 Cu Đán quì sụp xuống vái lấy vái để, nói chị Lý ơi cho em ăn, em đói lắm rồi. Từ trên ngọn cây một bọc xôi to rơi xuống trước mặt nó, hai đứa sững sờ. Mình giằng lấy xôi, nói cho tau ăn với, thằng Đán nói không không xôi tui xin chị Lý, răng anh không xin chị Lý đi. Mình liền quì xuống vái lấy vái để, nói chị Lý ơi cho em ăn, em đói lắm rồi. Một bọc thịt lợn luộc gói trong lá chuối  rơi xuống trước mặt mình. Hai đứa mừng rỡ chia nhau thịt xôi ăn ngon lành, tranh nhau nói chị Lý tốt hè, ừ, ai chết cũng tốt hết a, ừ, mà chị Lý tốt nhất hè, ừ.


Chợt thằng Đán ngưng ăn, im bặt. Nó trợn mắt nhìn về phía bên kia gốc trâm bầu. Một cánh tay con gái như đang chuồi lên từ cát, cổ tay có đeo cái vòng nhựa màu xanh. Mình nói chị Lý đó tề, thằng Đán vứt xôi ôm chặt lấy mình, mếu máo, nói không không em sợ lắm.


Một cơn lốc cát ập đến, mù mịt cát vùn vụt gió, hai thằng nằm sấp bịt tai che mặt. Thoảng trong tiếng rít có ai đó lúc lúc lại hét lên cứt cứt, đ. mạ thằng cu Thái… cứt cứt, đ. mạ thằng cu Thái. Cơn lốc cát tan đi, hai đứa ngẩng đầu lên, cánh tay con gái bỗng cắm ngay trước mặt, bàn tay nhầy nhụa máu xòe ra, cái vòng nhựa xanh rực lên.


 2. Rõ ràng cánh tay mọc lên từ cát, rất gần, chỉ cách hai đứa chừng vài tấc. Thắng Đán sợ quá đái ướt quần. Nó túm chặt lấy thắt lưng mình run lẫy bẫy, nói tay chị Lý đó, chị đòi lại xôi thịt. Mình nói không phải mô,  chị đã cho rồi đòi lại mần chi. Thằng Đán nói đòi, anh không tin thì thôi. Một con chôông từ đâu chạy tới, đâm đầu vào cánh tay, cánh tay rung rung  rơi ập xuống. Bây giờ nhìn thấy rõ cánh tay bị chặt đứt ngang khuỷu tay, xương lồi ra trắng nhỡn. Thằng Đán ôm chặt cứng lấy mình, nói có kẻ giết người, nó ném cánh tay lại đây.


Hai đứa bò dấn tới phía cánh tay, bỗng lốc cát lại nổi lên xoay tít mù, tiếng gió rít kinh hồn, nghe như ai nghiến răng. Hai đứa nằm sấp, bịt tai che mắt, gió tan ngẩng lên không thấy cánh tay đâu. Cát bị gió đánh phẳng lỳ, không thấy dấu chân nào, chỉ có dấu chân chôông  từ chỗ hai đứa nằm chạy về phía nghĩa địa. Hai đứa lần theo, dấu chân chôông dẫn đến mộ chị Lý, chui tọt vào cái hang chôông ngay sát mộ chị. Thắng Đán chỉ cái hang chôông, nói ma l. chị  Lý đó. Mình đá nó một phát, nói mi nói ba láp, chị Lý hiện lên cho mi một tát chừ. Thằng Đán trương gân cổ lên cãi, nói tui nói thiệt chớ, ma l. giống chôông, mình nói giống răng, nó nói nó cắn giống chôông cắn, đá kêu rêu mọc mới nhả.  Mình cười hì hì, nói ai nói mi, nó nói bọ tui nói. Mình tròn mắt nói thiệt a, bọ mi bị l. cắn thiệt a. Nó nói thiệt, bọ tui nói muốn rờ thì phải hun, hun thiệt nhiều, không hun nhiều mà rờ nó cắn cho phát chết luôn. Mình cười hì hì, nói láo láo, nói nói thiệt đo, anh không tin thì thôi.


Có tiếng hú phía sau, hai đứa giật mình quay lại. Cây trâm bầu cách chừng năm chục mét đang rung lên bần bật, tiếng hú hét vang lên kinh dị, khi nghe như tiếng đàn ông, khi nghe như tiếng đàn bà. Từ trong tán cây trâm bầu, một cánh tay đâm thẳng lên, khua đi khua lại cùng với tiếng hú hét. Thằng Đán nói tay chị Lý đó tề rồi ôm mình chặt cứng. Mình cố nhìn thật kĩ thì đúng là cánh tay gãy vừa nãy, ai đang cầm nó dơ cao, khua đi khua lại. Mình nói ma, đúng rồi ma, ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Thằng Đán chạy theo mình, nói anh Lập chờ em với. Mình cứ chạy không chờ, thằng Đán khóc nói anh Lập ơi anh không thương em à, mình cứ chạy. Thằng Đán rú lên, nói cha tổ mi vơ Lập nời, chờ tau với.


Hai đứa chạy về đến nhà tim đập chân run, ai hỏi gì cũng không nói. Mạ nói chôông cheo mô, đi đơm cả ngày không có con mô à. Sợ mạ mắng mình phải liều ra rừng trâm bầu thăm bẫy chôông, thằng Đán chạy theo, nó cũng đi thăm bẫy. Vừa ra đến cửa rừng thì gặp cơn giông kéo đến, chôông sợ giông chạy tán loạn. Chôông rất sợ sấm sét, chỉ nghe tiếng sấm thật xa chúng đã ba chân bốn cẳng chạy về hang rồi. Trong phút chốc mây đen kéo về kín đặc, khu rừng tối om, hai đứa sợ không dám tiến cũng chẳng dám lui.


 Một ánh chớp xanh lè, sấm nổ cái đoàng, rồi nổ cái đoành, có ai đó hét hú lên, nói cứt cứt… đ.mạ thằng cu Thái. Hai đứa ngó quanh không thấy ai. Lại một ánh chớp xanh lè, sấm nổ cái đoành, lại nổ cái đoàng có ai đó lại hú lên, nói cứt cứt… đ.mạ thằng cu Thái. Cây trâm bầu trước mặt rung bần bật và cánh tay gãy đâm lên đâm xuống qua tán cây cùng với tiếng hú hét đ. mạ cu Thái… đ.mạ cu Thái.


Từ trên cây trâm bầu, một bọc đen sì rơi xuống  cái soạp, tiếng rơi như tiếng bọc quần áo ướt rơi trên cát. Cái bọc bùng nhùng nhảy lăn qua lăn lại, nó chồm chồm như cóc nhảy, vừa nhảy vừa hét cứt cứt… đ.mạ thằng cu Thái. Hai đứa bò lùi rồi ù té chạy. Có ai đó đuổi theo, tiếng chân chạy rất gấp.


 Mưa đổ xuống như trút, tạt mạnh đến nỗi không cách sao chạy nhanh được. Tiếng hú hét đuổi theo sau lưng mỗi lúc mỗi gần, hai đứa cắm cổ chạy không dám ngoảnh lại ngó xem kẻ đó là ai. Về đến làng mới đứng lại ngoảnh đằng sau, chẳng có ma nào cả. Thằng Đán thở hồng hộc, nói không phải ma chị Lý, ma đàn ông. Mình nói ừ, ma đàn ông thù anh cu Thái. Thằng Đán nói ừ, anh cu Thái mần chi ông ni để ông ni chết hóa ma lên trả thù. Mình nói ừ, nhưng anh cu Thái mần chi hè. Hai đứa tịt, nhìn nhau ngẩn ngơ.


Anh cu Thái chưa gây sự với ai trong làng, anh làm bí thư chi đoàn tất nhiên là anh là đoàn viên gương mẫu. Thằng Đán nói  anh cu Thái chỉ làm gương mẫu thôi à. Mình nói ừ, anh cu Thái chỉ làm gương mẫu thôi. Thằng Đán nói gương mẫu là răng, mình tịt không biết nói răng. Thằng Đán cười hè hè, nói rứa mà cũng không biết, ngu ngu, gương mẫu là làm mẫu trong gương. Mình chẳng hiểu sao, thằng Đán cười hè hè, nói anh ngu lắm. Nhà anh cu Thái có cái gương cắt tóc, anh treo trong buồng, đêm mô anh cũng kêu mấy chị em nuôi về làm mẫu trong gương. Mình vẫn không hiểu, thằng Đán nhảy chồm lên mình dập dập, nói ri nì ri nì.


Mình không tin, nói láo láo, răng mi biết, thằng Đán nói rình thì biết chơ răng. Mình lạ quá. Anh cu Thái mà rứa a, khi mô anh cũng bỏ áo trong quần, đi dép bốn quai, nói năng toàn văn minh lịch sự. Ai làm chi sai anh phê bình, nói sai anh chỉnh sửa, ai ai cũng nể sợ anh. Có người nói đồng chí Lê Nin lãnh đạo toàn thế giới mà lại có vợ, dở dở, thua Bác mình xa. Anh cu Thái trợn mắt đập bàn, nói tầm bậy, đồng chí Lê Nin lấy vợ là để nêu gương cho đoàn viên thanh niên toàn thế giới biết lấy vợ ra răng, sinh con đẻ cái ra răng. Mọi người nói ua chầu chầu, đồng chí Lê Nin gương mẫu hè. Nhưng có người cãi lại, nói rứa đồng chí Mao Trạch Đông lấy ba vợ là để nêu gương cho đoàn viên thanh niên toàn thế giới lấy ba vợ à. Anh cu Thái trợn mắt đập bàn, nói tầm bậy, đồng chí Mao Trạch Đông hoạt động trong lòng địch, phải lấy nhiều vợ để che mắt quân thù.  Mọi người nói ua chầu chầu, đồng chí Mao Trạch Đông người Tàu mưu lược hè.


Làng xóm không ai thù anh cu Thái hết, toàn phục anh thôi. Thằng Đán nói, anh cu Thái mồm nói một đằng cặc văng một nẻo. Mình nói ai nói mi biết, nó nói bọ tui. Mình nói mi đừng có nói bá láp, anh cu Thái cho dân quân bắt chết chừ. Thằng Đán nói thiệt đo, anh không tin thì thôi.


Buổi tối thằng Đán rủ mình đến nhà anh cu Thái rình anh làm gương mẫu. Hai đứa bò sau hồi nhà đến sát cửa sổ nhà anh. Thằng Đán cho mình đứng lên vai nó, leo lên nhìn trước. Nó chỉ sáu tuổi thôi mà khỏe lắm, mình đứng lên vai, nó chỉ rung rinh chứ không ngã. Nó ngửa mặt lên,  nói chộ chi không chộ chi không. Tối thui chẳng thấy gì cả, chỉ nghe phì phì hực hực, nhóp nhép bóp bép, phì phì hực hực, nhóp nhép bóp bép. Mình giả đò chậc lưỡi thì thầm, nói ua chầu hay hung hay hung. Thằng Đán sốt ruột, nói mau  xuống đi cho tui coi với, không hết mất chừ.


Nặng quá, thằng Đán trụ không nổi, ngã cái oạch, mình cũng ngã theo. Tiếng anh cu Thái quát to, nói ai mần chi ngoài rứa. Hai đứa bỏ chạy, nằm nấp giữa hai vồng khoai lang.  Anh cu Thái  phi ra, nói ai đó ai đó. Chợt anh ối một tiếng, lại á một tiếng, ngã lăn quay. Một bóng đen to đùng chạy rật rật, vọt qua hàng rào biến mất. Hai cô em nuôi cầm đèn chạy ra. Anh cu Thái ôm hạ bộ quằn quại, nói có đứa bóp dái anh, cấp cứu cấp cứu. Hai chị bỗng rú lên, nói ma ma, quăng đèn ôm mặt bỏ chạy. Đèn rơi dầu đổ, lửa cháy loang rộng ra. Cánh tay gãy cắm ngược trước mặt anh cu Thái, bàn tay  nhòe nhoẹt máu đu đưa đu đưa. Anh cu Thái hét lên ngất xỉu.


3. Đài thôn thông báo: A lô a lô…  Ngày 23 tháng 7 năm 1966  trong khi làm nhiệm vụ đồng chí Ngô Văn Thái, bí thư chi đoàn đội I đã phát hiện có một kẻ đột nhập vào thôn, mang theo một cánh tay gãy của một phụ nữ.  Với tinh thần vì nước quên thân vì dân phục vụ, đồng chí Thái  đã một mình trong đêm tối mịt mùng rượt đuổi kẻ gian, thu hồi được cánh tay, trả lại bình yên cho thôn xóm. Hiện nay kẻ gian vẫn còn ẩn nấp, bà con cần nâng cao cảnh giác đập tan mọi hành động thù địch của kẻ gian, không đưa tin đồn nhảm lung lạc ý chí  nhân dân, để kẻ xấu lợi dụng, a lô a lô


Cánh tay được anh cu Thái chuyển lên thôn, thôn khen ngợi anh cu Thái  mưu trí dũng cảm và khẳng định rõ ràng đây là cánh tay của ai đó. Tuy nhiên quản lý một cánh tay không phải nhiệm vụ của thôn, thôn chuyển lên xã. Xã khen ngợi thôn đã nâng cao cảnh giác, giữ vững lập trường và khẳng định việc khẳng định của thôn rõ ràng đây là cánh tay của ai đó. Mặc dù vậy quản lý một cánh tay cũng không phải nhiệm vụ của xã, xã chuyển lên huyện. Huyện khen xã đã nâng cao cảnh giác, giữ vững lập trường, năng động sáng tạo và khẳng định việc khẳng định của xã về khẳng định của thôn rõ ràng đây là cánh tay của ai đó. Nhưng huyện chỉ làm việc vĩ mô, quản lý một cánh tay là việc của cơ sở, huyện trả lại cho xã. Xã nhất trí chủ trương đúng đắn của huyện liền chuyển xuống thôn, thôn nhất trí chủ trương đúng đắn của xã liền trao lại cho anh cu Thái. Lúc này cánh tay đã sưng vù, khẳn mùi, dòi chui vô chui ra đầu khuỷu tay.


Anh cu Thái rùng mình ọe một phát, nói nhất trí. Lại rùng mình ọe phát nữa, nói đồng thuận. Anh cố nói thêm hai tiếng sáng suốt nhưng chưa kịp nói thì đã trào mật vàng mật xanh ra cả. Anh cu Thái gọi thằng Đán và mình sang nhà, nói tui bay đem cái này ra rừng trâm bầu chôn cho anh, xong việc anh cho hai đứa hai củ khoai. Hai đứa giãy nãy nói không không, anh cu Thái nói một rổ khoai, hai đứa nói không không, anh cu Thái nói một gánh khoai, đi đi rồi anh viết tin khen trên đài nữa. Thằng cu Đán nói thiệt không, anh toàn viết tin khen anh, có khen ai mô. Anh cu Thái nói thiệt thiệt, chiều ni dứt khoát đài thôn khen các em.


Thằng Đán nói không tin không tin, đụng may anh hứa ba láp thì răng. Anh cu Thái chắp tay sau đít đi đi lại lại, đầu gật gù gật gù, nói a lô a lô hôm nay ngày 26 tháng 7 năm 1966 hai em Hoàng Việt Đán và Nguyễn Quang Lập đã dũng cảm mưu trí đem cánh tay ra rừng trâm bầu chôn cất, chấm dứt vấn đề rõ ràng cánh tay là của ai đó, trả lại bình yên cho thôn xóm. Hành động dũng cảm mưu trí của hai em xứng đáng được tuyên dương là cháu ngoan Bác Hồ, a lô a lô…Hai đứa sướng điên nhảy cà tẩng, nói rứa nha rứa nha anh phải đọc rứa nha. Rồi lấy bao tải bọc kín cánh tay, ôm chạy ù ra rừng, hí húi đào thật sâu, chôn cất cánh tay thật cẩn thận, còn chạy về nhà lấy hương thắp lên mộ cánh tay, xì xụp vái lạy rất nghiêm trang.


Xong việc thằng cu Đán ngồi ngẩn ngơ, nói biết tay ai mà chôn tội hè. Mình nói huyện xã còn  nỏ biết, răng con nít tụi mình biết được. Mình vừa dứt lời thì bỗng trên đầu có tiếng hét tay tau tay tau. Hai đứa run bắn vùng dậy, ngó ngơ lên các tán cây trâm bầu, chẳng thấy ai. Một tiếng hú dài ở phía trước, nói tay tau tay tau, rồi một tiếng hú dài phía sau, nói tay tau tay tau. Hai đưa đứng trơ tay chân cứng ngắc.


Phía nghĩa địa bỗng đùn lên một cơn lốc cát, nó xoay vòng chạy dài một vòng quanh nghĩa địa, rùng rùng tiến về phía hai đứa. Trong vòng xoáy lốc cát hiện ra một người đàn bà toàn thân phủ cát, mái tóc cũng cát, chỉ đôi mắt lúc đen ngòm lúc lóe sáng như hai cục than đỏ. Người đàn bà rùng rùng đi trong lốc cát, đi rất nhanh, vùn vụt vùn vụt. Thằng Đán rú lên, nói chị Lý chị Lý rồi ù té chạy, mình cũng chạy theo nó. Người đàn bà cười ré lên, tiếng cười chua lòm nhói óc đuổi theo sau lưng. Hai đứa ra sức chạy, vừa chạy vừa hét cứu cứu… vơ làng cứu. Chợt mình vấp rể cây ngã lăn quay, thằng Đán ngã sấp đè lên mình. Cơn lốc cát ập đến, đổ cả đống cát lên hai đứa, phủ kín hết. Tiếng chân chạy sình sịch vòng quanh, hình như rất nhiều người, khi chạy nhanh khi chạy chậm, thỉnh thoảng nhảy mấy cái hét mấy tiếng. Tiếng đàn bà hét tay tau tay tau, tiếng đàn ông hét đ. mạ thằng cu Thái, cuối cùng có ai đó hét lên ôi Hân ơi răng mi khổ rứa, và khóc, khóc rất to.


Hai đứa chui ra khỏi đống cát, bốn xung quanh vắng hoe, chỉ thấy những dấu chân người lớn chạy thành một vòng tròn quay y như người ta lấy compa vẽ vậy. Mình nói ma rồi, đúng là ma rồi. Thằng Đán nói không phải, anh cu Hân… đúng rồi, anh cu Hân. Mình nói răng anh cu Hân lại có tiếng con gái, thằng Đán nói ánh cu Hân giả giọng con gái tài lắm, diễn kịch khi mô ánh cũng đóng con gái.


Anh cu Hân người yêu chị Lý, đổ bệnh tâm thần cả năm nay, bỏ nhà đi lang thang khắp nơi, hễ nơi nào bom rơi đạn nổ người ta bỏ chạy cả thì anh mò đến. Anh đứng giữa bãi bom nhảy múa la hét, nói vơ cu Thái nời, bom mô rồi, thả đi thả đi. Máy bay quần lượn  bắn rốc két, thả bom anh không sợ, càng nhảy múa hung tợn. Thế mà anh không chết, chưa khi nào vướng một mảnh bom. Anh vuốt chim thật thẳng, dúi dúi lên trời, vừa dúi vừa nói cha tổ cu Thái cha tổ cu Thái. Mọi người sợ anh chết, kéo anh vô hầm, nói cu Thái mô trên trời, máy bay Mỹ đó. Anh không chịu, giằng ra cho kì được, nói không phải máy bay Mỹ, thằng cu Thái đó, thằng cu Thái đổi bướm lấy chức đội trưởng. Mọi nguời vội vàng bịt mồm anh cu Hân, nói ngấp mồm đi, dân quân bắt chết chừ. Anh cu Hân hất tay mọi người, nói chết cu tau, cu tau to hơn cu Chủ nhiệm răng cu Thái không gả con Lý cho tau, lại cho không Chủ nhiệm.


 Mọi người lại bịt mồm anh, nói Hân ơi lạy mi Hân ơi, ngấp mồm đi không cả nhà mi chết hết chết hết. Anh cu Hân lại hất tay mọi người ra,nói ai chết ai chết… Rồi khóc bù lu bù loa, nói Lý ơi ôi Lý ơi, em chết đi để cu anh cho ai... Lý ơi là Lý. Anh Cu Hân la hét ầm ĩ cả xóm. Chủ nhiệm nghe tin chạy đến, khạc mấy cái cười hề hề, tay vỗ tay xoa vô cùng giản dị,  nói bà con nghe thằng điên nói làm cái chi hè, e điên. Mọi người xúm đến chất vấn Chủ nhiệm, người nói chuyện cu Thái bán bướm em gái cho ông có không, người nói chuyện cu Thái đánh cu Hân chấn thương sọ não hóa điên có không, người nói ông đè con Lý, con Lý nhục quá tự tử có không. Chủ nhiệm khạc mấy cái cười hề hề, tay vỗ tay xoa vô cùng ấm áp, nói rứa là bà con ta đồng thuận cả rồi nghe, giỏi giỏi, thôi giải tán. Chủ nhiệm chắp tay sau đít đủng đỉnh bỏ đi. Một ngày sau dân quân bắt anh cu Hân, trói gô lại, nói đem đi trại tâm thần chữa bệnh.


Chuyện đó xảy ra gần một năm rồi. Minh nói hay anh cu Hân trốn trại về đây. Cu Đán mở to mắt trân trố nhìn mình, rất lâu sau nói đúng rồi. Dứt lời cu Đán ù té chạy về làng, mình đuổi theo nó, nói chạy đi mô chạy đi mô. Nó không nói cứ cắm cổ chạy, nói mau lên, không anh cu Thái giết anh cu Hân. Thằng Đán chạy về nhà anh cu Thái, nhà không có ai. Vừa chạy ra ngõ thì gặp Chủ nhiệm, hai đứa kêu ầm lên, nói anh cu Hân về rồi anh cu Hân về rồi. Chủ nhiệm khạc mấy cái cười hề hề, tay vỗ tay xoa vô cùng thân thiết, nói  è he đời mô có chuyện đó. Thằng Đán nói thiệt đo, bác không tin thì thôi.


Bây giờ mới nghe Chủ nhiệm nói anh cu Thái lên huyện họp ba ngày chưa về, hai đứa thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau nhăn răng cười, nói tụi mình toàn nghi tầm bậy. Thằng Đán nói chạy ra rừng coi anh Hân có lấy cánh tay tụi mình chôn không. Mình nói răng mi biết, nó nói biết chớ, chỗ mô có bom là anh Hân tới, có ai đó bị bom phạt cụt tay, anh  Hân lấy chơi. Mình nói láo láo, răng mi biết tài rứa, nó nói thiệt đo, anh không tin thì thôi.


Hai đứa chạy ra nơi chôn cánh tay, không thấy bị đào bới, lại nhìn nhau nhăn răng cười, nói tụi mình toàn nghi tầm bậy. Bỗng có tiếng hú vang, hai đứa không sợ, nói anh Hân mô rồi ra đi, bầy tui không sợ mô. Từ một lùm cây trâm bầu ném vụt ra cái áo con gái, lại ném ra một mớ tóc giả, cái túi nilon đen to đùng, cả guốc dép, cả cái xắc phụ nữ. Hai đứa chụp lấy, cười hì hì. Mình nói anh Hân chui vào túi nilon rồi rơi trên cây xuống. Thằng Đán nói đúng rồi, anh Hân mặc áo quần con gái giả đò làm chị Lý. Mình nói đúng rồi, anh Hân bóp dái anh cu Thái, cắm cánh tay dọa anh cu Thái. Thắng Đán nói đúng rồi, anh Hân lấy xôi thịt cúng ở nghĩa địa cho tụi mình ăn. Hai đứa cười he he he, nhảy cà tẩng, nói đúng rồi đúng rồi.


Có tiếng hú từ bụi cây trước mặt, bụi cây rung rung. Hai đứa hét lên, nói anh Hân anh Hân đừng hòng dọa bầy tui nha. Hai đứa chạy về phía bụi cây. Vừa chui vào thì thấy cái mặt anh Hân đầy máu, mắt trợn ngược đầy lòng trắng. Anh đã chết từ lúc nào.


4. Đài thôn thông báo: A lô… a lô…Ngày 26 tháng 7 năm 1966 Anh Lê Văn Hân trốn trại tâm thần về làng, không may bị bom Đế quốc Mỹ, anh đã chết tại rừng trâm bầu sau làng. Cái chết thương tâm của anh cu Hân càng hun đúc thêm lòng căm thù Đế quốc Mỹ. Bà con hãy biến đau thương thành hành động cách mạng, chiến đấu giỏi sản xuất giỏi, trả thù cho anh cu Hân. Tuyệt đối không nên nghe tin đồn nhảm, ảnh hưởng đến sản xuất và chiến đấu a lô a lô…


 Anh Hân chết vùi trong cát, chỉ cái mặt là nhô lên, hình như có ai đánh anh, tưởng anh đã chết, mới lấp vội vàng. Anh Hân cố nhoài ra khỏi hố cát mới chịu chết. Thằng Đán mếu máo khóc, nói răng tội ri anh Hân ơi, anh điên rồi mà, răng có người giết anh. Chợt có tiếng roạc ở lùm cây phía trước, lại có tiếng roạc ở lùm cây phía sau, hai đứa ngó quanh ngó quất. Mình kéo tay thằng Đán, nói chạy thôi. Thằng Đán trì lại, nói không, phải ở lại, không người ta lấy xác anh Hân. Mình nói lấy xác mần chi. Thăng Đán trợn mắt lên, nói hỏi ngu lắm, rứa giết người điên mần chi.


Vừa lúc có cơn lốc cát ập đến, bốc lên dữ dội, quay tít mù. Hai đứa nằm sấp bịt tai che mặt. Cơn lốc xoáy tròn mỗi lúc mỗi gắt, tiếng gió cát rít  kinh hồn. Thoảng trong tiếng rít có ai đó lúc lúc lại hét lên ai giết ai giết, mi giết mi giết, tau giết tau giết, hăn giết hắn giết. Tan lốc, ngẩng lên chẳng thấy ai, chỉ thấy dấu chân chạy vòng quanh xác anh Hân. Thằng Đán nói tiếng ai giống tiếng anh Hân. Mình nói anh Hân chết đây rồi, răng nói được. Thằng Đán nói ma anh Hân nói đó, mình nói cứt cứt, không phải ma, người đó. Bỗng có tiếng cười dài tiếp liền một tiếng hú dài ghê rợn, hai đứa bỏ chạy. Hình như có tiếng chân người đuổi đằng sau, tiếng chân rất gấp.


 Thằng Đán sợ quá ríu cả chân không chạy được, nó túm lấy áo mình khóc ầm ĩ, nói cứu tui cứu tui. Tấm áo mưa to đùng từ đâu bay tới trùm cả hai đứa, cả hai cuống quít rối rít trong tấm ao mưa, chui mãi không ra. Tiếng cười tiếng hú tiếng hét loạn xạ phía sau, nói ai giết ai giết, mi giết mi giết, tau giết tau giết, hắn giết hắn giết. Hai đứa cuống cả lên, không cách sao chui ra khỏi tấm áo mưa to đùng. Khi không còn tiếng ai nữa, lột được tấm áo mưa chẳng thấy ai, chạy về làng thì thấy người ta đem xác anh Hân về nhà kho hợp tác.


Mọi người xúm đến đông nghịch, người nói thằng Hân chết bom, thằng Đán nói không phải không phải. Người nói thằng Hân bị ma vật, em gái nó vật chết nó chứ ai, thằng Đán nói không phải không phải. Mọi người túm lấy thằng Đán, nói rứa thì răng, thằng Đán nói có người giết anh Hân. Mọi người cười ồ, nói tào lao, ai đi giết thằng điên. Thằng Đán nói thiệt đo, không tin thì thôi.


 Chủ nhiệm chạy tới, ôm lấy xác anh Hân khóc nấc lên, nói ôi đồng chí cu Hân ơi, tại làm răng lại ra cơ sự như ri. Mọi người nói ua chầu chầu, Chủ nhiệm thương người mô chết người đó. Thằng Đán chạy đến trước mặt Chủ nhiệm, nói anh Hân không phải chết bom, thiệt đo. Chủ nhiệm khạc mấy cái cười hề hề, tay vỗ tay xoa vô cùng ấm áp, nói tại sao không chết bom, rứa bom chừa cu Hân ra à. Mọi người ùa đến, nói bom thả vô làng mình khi mô, răng bầy tui không biết hè. Chủ nhiệm khạc mấy cái cười hề hề, tay vỗ tay xoa vô cùng giản dị, nói bà con ai thắc mắc thì về nhà tui nghe, không được thắc mắc lung tung.


Có người hớt hơ hớt hãi chạy ra, nói cu Thái cũng chết rồi. Mọi người hớt hãi chạy về nhà cu Thái, không thấy cu Thái đâu, bàn tán loạn cả lên. Người nói cu Thái lên huyện họp, người nói cu Thái bị thủ tiêu rồi, họp mô mà họp. Bây giờ người ta mới nhớ chuyện cách đây một năm, ngày chị Lý tự vẫn. Người nói cu Hân không điên, cu Thái với Chủ nhiệm vu cho cu Hân điên thôi. Người nói đúng rồi, vì cu Hân biết chuyện cu Thái đem em gái bán cho Chủ nhiệm để được làm đội trưởng. Người nói rứa đo, cu Hân trốn trại về làng để tố cáo thì Chủ nhiệm xui cu Thái giết cu Hân. Người nói óa chà đúng hè, cu Thái giết xong cu Hân thì Chủ nhiệm giết luôn cu Thái để diệt khẩu. Mọi người ồ lên, nói ui chao ôi, răng mà dễ sợ rứa hè.


Ba bốn người chạy rật rật đến, nói Chủ nhiệm cho người chôn cu Hân rồi. Mọi người đổ xô đến kho hợp tác, nói không được chôn, chờ công an đến điều tra. Chủ nhiệm khạc mấy cái cười hề hề, tay vỗ tay xoa vô cùng thân thiết, nói rứa là đồng thuận cả rồi hè, bà con ta đưa đồng chí cu Hân về nơi an nghỉ cuối cùng. Mọi người ồ lên, nói không được không được, phải chờ công an đến điều tra.


Chủ nhiệm tức lên, nhổ nước bọt cái toẹt, nói á a bà con thắc mắc hay chống đối đây? Thắc mắc thì tối nghe đài thôn giải thích, chống đối thì chìa tay vô cùm, rứa thôi. Một tiếng nổ đoàng đầu thôn, khói lửa bốc lên ngùn ngụt, mọi người đạp nhau chạy về đầu thôn. Chẳng thấy gì, chỉ thấy đụn rơm đang bốc cháy. Một tiếng nổ  đoành cuối thôn, mọi người lại đạp nhau chạy về cuối thôn. Cũng chẳng thấy gì, chỉ có đụn rơm đang bốc cháy.


Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nói răng rứa hè răng rứa hè. Bỗng phía rừng trâm bầu chỗ này nổ đoàng, lửa phụt sáng, chỗ kia nổ đoành, lửa phụt sáng. Ba con táo tác chạy rật rật túa ra rừng trâm bầu.  Trời tối mịt vẫn chẳng thấy gì, vẫn chỗ này nổ đoàng, chỗ kia đoành, lửa phụt tùm lum khắp rừng trâm bầu.Thằng Đán kéo tay mình trì lại, nói không chạy nữa, khéo không mắc lừa Chủ nhiệm. Mình nói mắc lừa răng, nó nói Chủ nhiệm bày trò cháy nổ đánh lạc hướng để đưa anh cu Hân đi chôn. Hai đứa chạy rật rật về nhà kho hợp tác thì thấy một nhóm người đang xông đến nhà kho.


Hai đứa lén dò theo. Nhóm người mở cửa nhà kho, xác anh Hân còn nằm đó. Bỗng anh Hân cười ha ha ha,  ngồi bật dậy cười ha ha ha. Nhóm người sợ té đái, rụt cả lại. Anh Hân vụt đứng dậy, nhảy nhảy múa múa, cười ha ha ha, nói ai giết ai giết, tau giết tau giết, mi giết mi giết, hắn giết hắn giết. Nhóm người quì sụp xuống, vái như tế sao, nói Hân ơi Hân ơi, em sống khôn thác thiên thì để cho các anh đem em đi, không Chủ nhiệm chôn sống các anh. Anh Hân rú lên mấy tiếng, nói cứt cứt láo láo, đ. mạ Chủ nhiệm. Và cười ha ha ha khóc hu hu hu, cứ nhảy nhảy múa múa, khóc khóc cười cười, sợ quá.


Chủ nhiệm đem mấy dân quân chạy đến, nói bắn chết ma thằng Hân, đừng để nó dọa xóm làng. Dân quân bắn chỉ thiên mấy phát. Anh Hân đứng sững lại, đổ xuống cái rầm. Một bóng đen từ nhà kho vụt ra. Dân quân đuổi theo bóng đen, chụp được, hóa ra anh cu Thái. Dựng xác anh Hân dậy, nhảy nhảy múa là anh cu Thái. Anh cu Thái không còn là anh cu Thái nữa, mặt mày đen đúa, áo quần rách rưới. Anh nghiến răng ken két, mặt trợn ngược, sùi cả bọt mép. Dân quân  túm lấy anh, anh giãy dụa, cười ha ha ha, lại khóc hu hu hu, nói ai giết ai giết, tau giết tau giết, mi giết mi giết, hắn giết hắn giết. Anh chỉ vào mặt Chủ nhiệm, nói hắn đó tề, hắn đó tề.


Chủ nhiệm trợn mắt chỉ tay, nói cu Thái điên rồi, đem ngay đi nhà thương điên. Dân quân lôi cổ anh cu Thái đi,  nhóm người kia đem anh cu Hân chôn ngay trong đêm. Mọi người nghe tin đổ xô đến, Chủ nhiệm khạc mấy cái cười hề hề, tay vỗ tay xoa vô cùng âu yếm, nói làng xóm mình ổn định rồi, giải tán nghe bà con.


Đài thôn thông báo: A lô a lô… phát hiện cái chết đồng chí cu Hân có nhiều dấu hiệu khả nghi, trung đội dân quân thôn ta đã dũng cảm mưu trí, không quản hy sinh gian khổ truy tìm bắt được thủ phạm, đó là Ngô Văn Thái. Cu Thái bị cảm hàn hóa điên, đã cầm dao giết chết đồng chí Lê Văn Hân kính mến của chúng ta. Đồng chí Hân mất đi, gia đình mất một người con, thôn xóm mất một người đồng chí a lô a lô…


Thằng Đán ngửa mắt lên cái loa treo trên chạc ba cây xoan đầu ngõ, nói` cứt cứt sai sai. Mình nói răng sai. Nó nói ngu lắm, Chủ nhiệm giết người diệt khẩu cả thôn ai cũng biết, chỉ mình anh ngu thôi. Mình nói cả  anh Hân, anh cu Thái đều điên cả là răng. Thằng Đán nói Chủ nhiệm có thuốc điên, mình nói thiệt không, nó nói thiệt đo, anh không tin thì thôi.


Đài thôn thông báo: A lô a lô… phát hiện cái chết đồng chí cu Hân có nhiều dấu hiệu khả nghi, trung đội dân quân thôn ta đã dũng cảm mưu trí, không quản hy sinh gian khổ truy tìm bắt được thủ phạm, đó là Ngô Văn Thái. Cu Thái bị cảm hàn hóa điên,  cầm dao giết chết đồng chí Lê Văn Hân kính mến của chúng ta. Đồng chí Hân mất đi, gia đình mất một người con, thôn xóm mất một người đồng chí a lô a lô…


Thằng Đán lại ngửa cô lên cái loa, nói cứt cứt sai sai. Mình nói răng  Chủ nhiệm giết người diệt khẩu. Thằng Đán nói Chủ nhiệm sợ anh Hân nói ra lộ chuyện Chủ nhiệm hiếp chị Lý, cho anh Hân uống thuốc điên, nhưng anh Hân nửa điên nửa tỉnh, bò về làng tính làm ồn chuyện nớ ra. Chủ nhiệm sai cu Thái giết anh Hân, rồi cho cu Thái uống thuốc điên luôn, nếu có ai bắt thì anh cu Thái không nhớ để mà khai. Mình nói láo láo, răng mi biết tài rứa. Thằng Đán nói thiệt đo, anh không tin thì thôi.


Đài thôn thông báo: A lô a lô… phát hiện cái chết đồng chí cu Hân có nhiều dấu hiệu khả nghi, trung đội dân quân thôn ta đã dũng cảm mưu trí, không quản hy sinh gian khổ truy tìm bắt được thủ phạm, đó là Ngô Văn Thái. Cu Thái bị cảm hàn hóa điên, đã cầm dao giết chết đồng chí Lê Văn Hân kính mến của chúng ta. Đồng chí Hân mất đi, gia đình mất một người con, thôn xóm mất một người đồng chí a lô a lô…


Đài thôn cứ loa đi loa lại suốt đêm, mạ mình với mấy bà trong xóm chạy ra cây xoan đầu ngõ, ngửa cổ nhảy chồm chồm, nói vơ đài nời, ngấp mồm đi cho làng xóm người ta ngủ ngáy với, biết rồi đo, nói chi nói lắm.

Thứ Sáu, 10 tháng 9, 2010

Việc nhân nghĩa cốt ở yên dân

          Cuối tháng tám vừa rồi ở Dương Nội ( Hà Đông, Hà Nội) đang đêm hàng chục chiếc xe tải đổ cả 1000 mét khối bùn đất thải lấp gần 100 ngôi mộ nghĩa trang Đồng Trưa , bùn đất phủ dày cả mét, có nơi dày 4 mét. Dân tình chưa hết bàng hoàng thì đầu tháng 9 lại được biết tin  trước đó người ta cho xe cày ủi cánh đồng thuộc thôn La Dương, trong đó có nghĩa trang Giải Phướn chôn vài trăm ngôi mộ từ những năm 1945 trở lại đây, trong đó có những mộ chôn tập thể nhiều người, có mộ mới hung táng, có cả mộ các trẻ em xấu số. Lại thêm chuyện giải toả nghĩa trang Đường Mía, xe cày ủi các phần mộ làm hài cốt bị tung lên lẫn lộn lung tung, không rõ ai vào ai. Thật không biết nói gì hơn ngoài bốn tiếng táng tận lương tâm.


            Việc làm phi nhân vô đạo đã rõ, kẻ trực tiếp thực thi cũng đã bị bắt nhưng cái gốc của nó vẫn còn, đấy là việc người ta không còn coi dân ra gì, chứ đừng nói vì dân do dân hay lấy dân làm gốc. Như một ông quan phường ở Hồ Tây- Hà nội đã nói toạc móng heo “Dân là gian!”. Bi hài ở chỗ quan coi dân là gian lại còn đòi lấy dân làm gốc.


            Để biết ai gian ai ngay, qua vụ việc này nhìn thấy rất rõ. Khi hỏi tại sao địa phương để cho người ta đổ cả ngàn mét khối phế thải lên nghĩa địa Đồng Trưa, một ông quan phường Dương Nội trả lời: "Đây là sự hiểu lầm vì nghĩ rằng bãi đất trống". Nghĩa trang Đồng Trưa nằm giữa đoạn đường Lê Văn Lương, hai đầu đều có barie chắn, nhiều ngôi mội xây và mộ chứ không phải hầm bí mật, làm sao có thể nhầm là đất trống? Việc đổ cả ngàn mét khối đâu dễ dàng như đổ một hai xe bò để có thể đổ trộm xong rồi bỏ chạy, nếu không có người bật đèn xanh, chắc chắn hai chiếc barie đấy không được mở để cho cả chục xe tải chạy vào. Và kẻ bật đèn xanh chắc chắn là người sở tại, không lẽ không biết đó là nghĩa địa? Cũng vậy đối việc việc xới tung nghĩa điạ Đường Mía, ông quan phường này đã nói tỉnh bơ là ủi nhầm(!).


            Riêng nghĩa địa Giải Phướn thì  thật qúa bi hài, cười ra nước mắt. Ngày 9/3/2010 các quan phường hồ hởi chỉ huy cả đoàn xe san ủi mồ mả, khi dân kêu động đến Thiên đình, đến ngày 27/3/2010 tổ trưởng dân phố mới cho họp xóm để thông báo về việc di chuyển mồ mả (!)


            Chuyện rõ mười mươi thế rồi mà quan phường cứ làm như không biết, ai hỏi cứ bảo hết nhầm này đến nhầm khác. Cái sự loanh quanh đến chết cười, câu đầu bảo đất trống, câu sau đã thừa nhận: “"Có ngôi mộ đắp đất, có ngôi mộ đã được xây kiên cố"  Câu đầu bảo “Sự việc ủi nhầm là có nhưng hôm đó máy ủi chỉ xới và làm vỡ các tiểu và các phần mộ phía trên, chứ không tung hài cốt". Câu sau đã nói ngay:"có sự lẫn lộn không xác định được vị trí các mộ nữa, buộc phải đưa hài cốt đi giám định"


  Khi chuyện vô lương không giấu được, các quan phường Dương Nổ mới vội vã kêu lên:: "Đây là sự cố hy hữu chúng tôi chưa bao giờ gặp phải. Chúng tôi hết sức phẫn nộ". Chợt nhớ chuyện ở Hà Giang. Chủ tịch Nguyễn Trường Tô khi biết đừơng giây dắt gái nữ sinh bị lộ cũng đã vội vã kêu lên: Hiệu trưởng mua dâm nữ sinh là một việc động trời, không thể hình dung được. Đây là một việc làm đáng xấu hổ và không thể chấp nhận với một thầy giáo đồng thời là người đứng đầu một trường cấp ba.” Chuyện vỡ lỡ, thiên hạ mới biết chẳng những người đứng đầu cấp ba mà quan đầu tỉnh mới là người đầu tiên  thuộc diện “ không thể hình dung”, “ không thể chấp nhận”.


Năm 1428, kết thúc cuộc kháng chiến chống quân Minh, giành lại độc lập, Nguyễn Trãi đã viết Bình Ngô đại cáo. Mở đầu bản tráng ca chống giặc ngoại xâm lại là hai câu nói về dân: “Nhân nghĩa chi cử, yếu tại an dân,/
Điếu phạt chi sư, mạc tiên khử bạo”. Muốn  nói chuyện nhân nghĩa trước hết phải để yên dân, phải chăm lo cho dân trước khi lo giặc giã. Đó là đạo lý xưa nay, tiếc thay cho đến ngày nay ít ai chịu thấm nhuần, trong khi giặc giã đang thập thò trước cửa.

Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

Kẻ tàng hình

Trinh thám An nam


1.Chiến tranh phá hoại miền Bắc xảy ra từ 1964, khắp Quảng Bình không nơi nào là không có bom rơi đạn nổ, riêng thung lũng Chớp Ri thì không, một tiếng máy bay cũng không, rất lạ. Nhiều người ở đây không biết có chiến tranh, thỉnh thoảng cán bộ xã tập trung dân làng nhắc nhở, mọi người vừa nghe vừa ngáp như nghe chuyện đâu đâu, không để tâm.


Giữa năm 1966, đùng cái nửa đêm bỗng nghe tiếng máy bay xoẹt qua rít rít roẹt roẹt, mọi người ngóc cổ dậy hỏi nhau chi rứa chi rứa. Cu Hà cầm cái loa tôn sắt chạy rật rật nhà này sang nhà khác, bắc loa a lô a lô, bà con chú ý bà con chú ý, máy bay Đế quốc Mỹ đến rồi. Máy bay hắn sắp thả bom rồi a lô a lô.


Cu Hà 19 tuổi, khỏe mạnh phi thường, anh không phải trưởng thôn nhưng việc gì cũng tự thấy mình có trách nhiệm. Anh làm cái loa tôn sắt, động có việc gì là cầm loa chạy rần rật khắp xóm a lô a lô rất tích cực. Được cái dân làng không ai coi anh cầm đèn chạy trước ô tô, vui vẻ nghe theo cả.


Mọi người tao tác, xúm tới cu Hà, nói cu Hà cu Hà, chết cha chết cha, hầm mô trốn hè. Cu Hà nói hầm hố sáng mai đào, chừ bà con phải căm thù cái đã. Bà con nói căm thù thì căm thù, sợ chi. Tưởng phải đào hầm mệt chớ căm thù dễ không à. Chợt máy bay quành trở lại rít rít roẹt roẹt, bà con xúm lại cu Hà, nói cu Hà cu Hà, căm thù ra răng căm thù ra răng, nói đi nói đi. Cu Hà đứng đực không biết nói sao. Vừa lúc trưởng thôn cấm cái điếu cày đi ra.


Bà con xúm lại trưởng thôn, nói trưởng thôn trưởng thôn, căm thù Đế quốc Mỹ ra răng. Trưởng thôn nhấc cái điều cày, tra thuốc vào nõ, rít một hơi, ngửa cổ nhả khói, nói từ từ, để nghiên cứu cái đã. Bỗng có người kêu lên, nói coi tề coi tề, mọi người ngửa mặt lên trời thấy bốn cái gì trăng trắng như bốn quả trứng treo lủng lẳng giữa trời, đêm đó trăng sáng nhìn rất rõ. Mọi người xúm lại trưởng thôn, nói trưởng thôn trưởng thôn, cái chi rứa cái chi rứa. Trưởng thôn nhấc cái điếu cày, tra thuốc vào nõ, rít một hơi, ngửa cổ nhả khói, nói từ từ, để nghiên cứu cái đã.


Bốn quả trứng trăng trắng dần dần nở to bằng bốn cái bát, bà con trợn mắt há mồm, nói răng rứa hè răng rứa hè. Cu Hà nói bom đó, Đế quốc Mỹ thả bom dù. Bà con chạy tán loạn, kêu la khóc lóc ầm ĩ. Cu Hà lại cầm loa chạy rật rật nhà này sang nhà khác, nói a lô a lô bà con quyết tâm ẩn nấp cho kín, nếu bom thả trúng thì cố gắng không chết, kiên quyết bảo toàn tính mạng a lô a lô


Đợi mãi chẳng thấy bom đâu, mọi người vừa leo lên giường ngủ thì xe bộ đội, công an từ dưới thị trấn Ba Đồn vọt lên ba bốn đoàn chạy ầm ầm khắp Thung lũng. Bà con lại vùng dậy táo tác, túm nhau sợ hãi, nói chi rứa chi rứa. Thung lũng Chớp Ri có bốn thôn nằm bốn góc đều táo tác hết thảy, chó sủa, xe chạy, người la hét, kẻ khóc lóc râm ran. Có ba phát súng đoàng đoàng đoàng, ai nấy thất kinh. Bà con xúm đến trưởng thôn, nói trưởng thôn trưởng thôn, chuyện chi rứa hè chuyện chi rứa hè. Trưởng thôn nhấc điếu cày, tra thuốc vào nõ, rít một hơi, ngửa cổ nhả khói, nói từ từ, để nghiên cứu cái đã.


Cu Hà cầm loa chạy rật rật nhà này sang nhà khác, bắc loa nói a lô a lô tin vui thắng trận tưng bừng, công an bộ đội đã trừng trị xong. Bà con xúm lại cu Hà, nói cu Hà cu Hà, trừng trị ai trừng trị cái chi rứa. Cu Hà nói không biết trừng trị ai, trừng trị cái chi nhưng trừng trị xong rồi, tin vui thắng trận tưng bừng a lô a lô.


Sáng ra mới biết tối qua bốn biệt kích nhảy dù xuống thung lũng Chớp Ri , công an bộ đội vọt lên bắt được ba thằng. Một thằng chạy đâu mất. Cu Hà nói thằng này có thuốc tàng hình. Bà con nói rứa a rứa a, kể coi kể coi. Cu Hà khoa chân múa tay, nói Công an bộ đội bao vây ba bề bốn bên, nói giơ tay lên, hàng sống chống chết. Hắn lấy lọ thuốc xịt vô người một phát, rứa là biến mất tăm, công an bộ đội tìm không ra. Bà con người nói rứa a rứa a, người nói thiệt không thiệt không, người nói tài hè tài hè.


Tối nào cu Hà cũng trèo lên ngồi chạc ba cây xoan, đứng bắc loa a lô a lô bà con nâng cao cảnh giác, tên biệt kích tàng hình còn ẩn nấp trong thung lũng Chớp Ri, nhà nhà đóng cửa tắt đèn, kiên quyết không cho tên biệt kích vô nhà. Một tối đang a lô a lô bỗng có cái gì rơi cái bép lên trán, cu Hà quăng loa hét to Chớp Ri muôn năm, mạ tui cũng như rứa. Dân làng chạy ra, xúm lại cu Hà, nói chi rưa chi rứa. Cu Hà lấy áo lau bãi cứt chim, nói tui tưởng hắn bắn tui, hóa ra không phải, khả năng tên biệt kích tàng hình ni bay được như chim, hắn vừa bay vừa ỉa.


Dân làng lại bàn tán xôn xao, nói oa chà vừa bay vừa ỉa khó rứa mà hắn còn mần được, hỏi việc chi hắn không mần được. Từ đó ai nấy đi lại rón rén, hễ có tiếng động là hét vang, ba chân bốn cẳng chạy dài. Sáng mai cu Hà dậy, ra sau hồi đứng đái, bỗng phát hiện ra dấu chân đàn ông dẫm nát vườn cải. Cu Hà lần theo dấu chân, đi ra khỏi vườn, đến vạt cỏ thì mất tích.


Cu Hà cầm loa chạy rật rật nhà này sang nhà khác, bắc loa a lô a lô tên biệt kịch tàng hình đã vô nhà tui. Tui bắt được quả tang 68 dấu chân, tang chứng rành rành đừng hòng mà cãi. Bà con xúm lại cu Hà, người nói rứa rứa a, người nói sợ hè sợ hè, người nói nguy hiểm nguy hiểm. Chị đóc Xấu chạy đến run rẫy khóc, nói cu Hà ơi, nhà tui hắn cũng vô rồi.


Mọi người chạy đến xem, rõ ràng dấu chân đàn ông dẫm nát vườn hành chị đóc Xấu. Mọi người lần theo dấu chân, vượt qua hàng rào, đến vạt cỏ thì mất tích. Một người thấy miếng vải dù dấu trong bụi, lôi ra, trên miếng dù một vết máu còn đỏ tươi, khả năng có án mạng đã rõ ràng, ai nấy thất kinh.


Cu Hà cầm loa chạy rật rật nhà này sang nhà khác, bắc loa a lô a lô, tên biệt kích tàng hình lọt vô thôn ta, gây án mạng, tang chứng rành rành, ai chết rồi mau mau ra khai báo a lô a lô. Mọi người xúm lại trưởng thôn, nói trưởng thôn trưởng thôn, rứa là răng. Trưởng thôn nhấc điếu cày, tra thuốc vào nõ, rít một hơi, ngửa cổ nhả khói, nói từ từ, để nghiên cứu cái đã.


Chị đóc Xấu khóc rú, nói nhà tui có hai mạ con, đàn ông không có, ai cứu mạ con tui với. Con gái chị đóc Xấu là con đóc Thơm, mười sáu tuổi, lườm chị đóc Xấu, nói chà, mạ lo chi rứa hè. Chị đóc Xấu nhảy chồm chồm, nói cha tổ mi chủ quan, cha tổ mi chủ quan. Ngay đêm đó, chị đóc Xấu đang ngủ chợt nghe tiếng kẹt cửa. Chị bừng dậy, quờ tay không thấy con đóc Thơm đâu. Chị sợ rúm ró, đái ướt cả quần. Thốt nhiên có tiếng con đóc Thơm kêu huơ mạ ơi đau lắm!


Chị đóc Xấu sợ không dám ra khỏi nhà, cầm con dao phay chạy đi chạy lại, hét huơ bà con cứu cứu huơ bà con cứu cứu. Dân làng thắp đèn đỏ đuốc rật rật chạy đến, túm được con đóc Thơm trần như nhộng trên vạt cỏ sau vườn nhà, nó cuốn cái chăn quanh người run cầm cập. Mọi người xúm lại, nói răng rứa răng rứa. Con đóc Thơm nói thằng biệt kích tàng hình hắn hiếp tui, rồi òa khóc nức nở. Cu Hà xông vô chỗ đóc Thơm, nói răng mi biết thằng biệt kích tàng hình. Đóc thơm nói tui chộ con cu hắn thụt vô thụt ra. Cu Hà nói hắn tàng hình rồi răng mi chộ con cu. Đóc Thơm nói cái chi hắn cũng tàng hình được hết, chỉ con cu là không.


Cu Hà xách loa chạy rật rật nhà này sang nhà khác, bắc loa a lô a lô bà con cảnh giác bà con cảnh giác, tên biệt kích tàng hình đêm mô cũng xách cu bay lượn khắp thung lũng, đàn bà con gái sơ hở là hắn nhảy vô mần liền a lô a lô. Mọi người sợ tái mặt, đêm đêm cửa đóng then cài. Chồng nằm ôm riết vợ, úp tay lên của vợ, còn dằn cả đầu gối lên cho chắc. Nửa đêm vợ quờ tay đụng phải của chồng, vùng dậy hét vang ôi ôi cu ai cu ai!


2. Có công văn huyện đội gửi lên. Trưởng thôn tập hợp dân làng, giơ tờ công văn, nói tên biệt kích vẫn chưa thoát khỏi địa bàn Chớp Ri, yêu cầu bà con nâng cao cảnh giác, ai thấy dấu vết nó thì báo gấp, tuyệt không ai được che giấu. Cu Hà nói tên biệt kích tàng hình, chỉ con cu là lộ thiên, thấy con cu có báo cho huyện đội không. Trưởng thôn chém mạnh tay nói, báo, đó là cu phản động, báo ngay. Bà con xôn xao, nói trưởng thôn trưởng thôn, răng phân biệt được cu ta với cu phản động. Trưởng thôn nhấc điếu cày, tra thuốc vào nõ, rít một hơi, ngửa cổ nhả khói, nói từ từ, để nghiên cứu cái đã.


Cứ đêm đến Cu Hà lại leo lên chạc ba cây xoan, bắc loa a lô a lô cu địch lén lút xấu xa/ cu ta chân lý chói lòa niềm tin/ bà con phân biệt cho minh, biệt kích dù có tàng hình cũng thua, a lô a lô. Từ trên cây xoan, cu Hà thấy bóng đen lẻn vào cửa sau nhà mình, cu Hà tụt xuống vọt vô ngay, nói mạ coi chừng biệt kích vô nhà mình. Mạ cu Hà cầm con dao phay, nói mi yên tâm, hễ cu địch lọt vô đây là tau xẻo liền.


Cu Hà ra sau vườn, thấy rành rành dấu chân mới vào nhà mình, đếm được 68 dấu, giống y chang 68 dấu chân bữa trước, lập tức tót vào nhà, thắp đèn soi khắp không thấy, trong bụng đã nghi nghi nhưng không dám nói. Mạ cu Hà còn trẻ, chưa đầy bốn mươi tuổi, chết chồng lúc cu Hà chưa đầy ba tuổi, ở vậy nuôi con cho đến nay. Gái góa trong thôn vài chục bà, bà nào cũng có vấn đề, không chuyện này thì chuyện kia, riêng mạ cu Hà thì không. Cu Hà vừa tự hào vừa nghi nghi.


Cu Hà xách súng nằm rình sau vườn nhà. Chín giờ không thấy gì, mười giờ không thấy gì. Đến mười một giờ thì một con cu văng ra từ cửa sổ buồng ngủ mạ cu Hà. Cu Hà lên đạn định bắn thì một con cu nữa lại từ cửa sổ văng ra. Cu Hà nghĩ bụng không lẽ thằng ni có hai cu, liền bí mật bò tới sát vách. Vừa lúc một con cu nữa văng ra từ cửa sổ, rơi trúng mũi cu Hà. Cu Hà nhanh chộp lấy, cười ha ha ha, nói túm được cu là túm được quân thù. Hóa ra không phải, đó là quả chuối xanh, mò đi mò lại đúng ba quả. Cu Hà cười rũ, nói hèn chi mạ mua một tháng hai buồng chuối xanh. Cu Hà nhảy nhót mua may, nói mạ tui bất khuất kiên cường/ thay cu một tháng hai buồng chuối xanh. Mạ cu Hà nhảy chồm chồm, nói vơ cu Hà nời, không có chuối xanh răng mạ nuôi mi được đến chừ!


Cu Hà, leo lên chạc ba cây xoan ngồi buồn thiu hết đêm nay sang đêm khác, không biết tính sao. Rồi chạy tới báo cáo trưởng thôn, nói như vầy như vây. Trưởng thôn trợn mắt há mồm, nói rứa a rứa a. Cu Hà nói rứa đo rứa đo. Trưởng thôn nói chết chết, gái góa làng mình nhiều, chuối mô cho đủ. Phải phát động phong trào trồng chuối. Cu Hà chạy rật rật nhà này sang nhà khác, bắc loa a lô a lô, làm sao giữ được tình yêu/ dễ thôi miễn có thật nhiều chuối xanh, a lô a lô.


Cu Linh mười ba tuổi ở xóm dưới hớt hãi chạy đến, nói anh cu Hà anh cu Hà, tui thấy thằng biệt kích rồi. Cu Hà nói mô mô. Cu Linh nói ngoài ruộng a, hắn vừa đi vừa thụt vô thụt ra. Cu Hà nói thằng biệt kích ni gan trời, bị đuổi bắt còn dám thụt vô thụt ra. Nói rồi xách súng cùng cu Linh chạy ra đồng.


Đêm tối, hai anh em bò lẹ làng gần bờ ruộng. Cu Linh đập nhẹ tay cu Hà, nói đó đó. Cu Hà nhìn rõ ràng một con cu đang đi giữa ruộng lúa mới lên đòng, vừa đi vừa thòi lên thụt xuống, bèn giương súng lên, nói hắn vừa đi vừa nắt gió đó, đúng cu của thằng biệt kích tàng hình rồi. Cu Hà lên đạn cái rốp, nói dơ tay lên, hàng sống chống chết. Cu biệt kích cứ thòi lên thụt xuống. Cu Hà tức, lại lên đạn cái rốp, hét mả cha mi dơ tay lên. Cu biệt kích vẫn thòi lên thụt xuống. Cu Linh nói hắn không chịu dơ tay lên, toàn dơ cu lên thôi.


Cu Hà bắn cái đoàng, con ngỗng trời bay vọt lên, kêu quác quác kec kec. Cu Hà vỗ đít cu Linh cái, nói cha tổ, tau nghe mi uổng mất bốn cân gạo rồi. Cu Linh nói răng mất bốn cân gạo? Cu Hà nói một viên đạn là bốn cân gạo, ngu à. Chợt một đốm sáng vọt lên từ cồn hoang, nở to bằng cái bát, dần nở to bằng cái rổ đi lờ đờ từ ruộng này sang ruộng khác. Cu Linh ôm cu Hà, mặt xanh như đít nhái, nói cái chi rứa cái chi rứa. Cu Hà nói khả năng cu thằng biệt kích phát quang.


Đốm sáng nở bung ra bằng cái nong, rồi thu nhỏ bằng cái rổ, thu nhỏ nữa bằng cái bát, lại nở bung ra bằng cái nong, lừ đừ tiến về hai anh em. Cu Linh run cầm cập, nói chết rồi chết rồi, em khai đây đây em khai đây. Cu Hà bớp cu Linh một cái, nói cấm khai nghe chưa. Cu Linh khóc òa nói không không tui khai tui khai. Đốm sáng nở bung ra bằng cái nong, rồi thu nhỏ bằng cái rổ, thu nhỏ nữa bằng cái bát, lại nở bung ra bằng cái nong, lừ đừ tiến về hai anh em. Cu Linh hét vang, nói em khai đây em khai đây. Cu Hà đạp cu Linh phát, nói cha tổ mi khai chi thì khai đi.


Cu Linh ngồi đực không biết khai gì, nói khai chi hè khai chi hè. Đốm sáng bay tới gần, cu Hà bắn cái đoàng. Đốm sáng bay vọt lên trời, tan thành năm sáu mảnh rồi lụi tắt. Hóa ra đám ma trơi. Cu Hà thở hắt ra, nói cha tổ, lại mất bốn cân gạo rồi. Hai anh em về gần làng, bỗng cu Linh ôm cu Hà chặt cứng. Cu Hà hỏi răng. Cu Linh nói đó tề đó tề. Phía vạt khoai, có một bóng đen đang nằm giữa hai vồng khoai, hai anh em bò tới.


Bóng đen cứ nhấp nhốm nhấp nhổm, cái đít cứ nhoay nhoáy. Cu Linh nói răng rứa răng rứa, cu Hà nói khả năng thằng ni đang đào hầm bí mật. Cu Linh nói tàng hình rồi còn đào hầm bí mật làm chi, cu Hà nói khả năng thằng ni hết thuốc tàng hình. Cu Hà bắn chỉ thiên cái đoàng, nói giơ tay lên hàng sống chống chết. Bóng đen vùng dậy giơ bốn tay. Cu Hà há hốc mồm. Hóa ra đóc Thơm với cu Đá. Cu Hà chĩa súng vào đóc Thơm, nói bữa trước cu biệt kích hay cu ai? Cu Đá nói dạ dạ cu em cu em. Cu Hà nói rứa máu trên tấm dù của ai. Đóc Thơm nói dạ dạ của em của em. Cu Hà trợn mắt, lên đạn cái rốp, nói răng mi nói láo. Đóc Thơm qùi lạy như tế sao, nói anh ơi anh ơi, đã làm bậy không lẽ lại đi nói thật. Cu Hà đá đít đóc Thơm phát, nói cha tổ, lại mất thêm bốn cân gạo nữa rồi.


Cu Hà về đến ngõ, chợt nghe tiếng mạ cu Hà kêu ôi mạ ơi mạ… ôi trời ơi trời ơi. Lập tức cu Hà đạp cửa xông vào. Mạ cu Hà trần như nhộng, khóc mếu máo nói ôi con ơi con ơi, biệt kích lọt vô nhà mình rồi.


Cu Hà nhếch mép cười nhạt, nói mạ kêu ai vô đây phải không. Mạ cu Hà đập giường đập chiếu khóc lóc, nói ôi ôi oan mạ con ơi. Biệt kích tàng hình lọt vô đây, mạ lấy dao phay khua. Ma khua ngang, cu biệt kích chui dọc, mạ thua mạ thua.Cu Hà nghiến răng lên đạn cái rốp, nói mạ cứ yên tâm để tui rình, răng rồi cũng bắt được hắn.


3.Cu Hà rình ba đêm ba ngày không thấy ai. Đang đêm nghe tiếng súng nổ cái đoàng ở đầu thôn, cu Hà vọt đến đầu thôn, không thấy ai. Lại nghe tiếng súng nổ cái đoàng ở cuối thôn, cu Hà vọt đến cuối thôn, không thấy ai.


Dân làng táo tác, xúm đến nhà trưởng thôn, nói trưởng thôn trưởng thôn, ai bắn rứa ai bắn rứa. Trưởng thôn nhấc cái điếu cày, tra thuốc vào nõ, rít một hơi, ngửa cổ nhả khói, nói từ từ, để nghiên cứu cái đã.


Dân làng tức, nói súng bắn người chết đến nơi, ông còn ngồi đó mà nghiên cứu. Trưởng thôn ho một tiếng khạc một cái, nói à ha, hay chưa tề. Nhiệm vụ bà con là bảo vệ thôn xóm, súng bắn người chết răng lại đi hỏi tui, đừng có ỷ lại quen thây. Dân làng tịt, không biết nói sao. Cu Hà xách loa chạy rật rật nhà này sang nhà khác, bắc loa a lô a lô súng bắn chỗ mô bà con nhào vô chỗ đó, ai chết được nêu gương ai bị thương được thăm hỏi, a lô a lô.


Cu Linh chạy tìm cu Hà, nói anh cu Hà anh cu Hà biệt kích chết rồi. Cu Hà nói răng mi biết, cu Linh nói tui thấy có vết máu ở đầu thôn. Cu Hà vọt theo cu Linh ngay tức khắc. Cu Hà đến đầu thôn thấy có vệt máu, lò dò lần theo vết máu đến con suối cuối thôn thấy suối đỏ máu, lại ngửi thấy mùi hôi hôi khen khét. Cu Hà nằm rạp xuống, nói hắn xịt chất độc hóa học, giết người xong hắn xịt chất độc để ai đến cứu ngửi phải chết luôn. Cu Linh mếu máo, nói rứa anh em mình chết à. Cu Hà cú đầu cu Linh, nói ngu lắm, không phải chết mà hy sinh. Cu Linh mắt sáng lên, nói rứa à rứa à, hy sinh thì hay hung, tui thích hy sinh thôi không thích chết.


Một đoàn ruồi nhặng bay túa ra, cu Linh đập đâp lưng cu Hà, nói cu biệt kích chết rớt xuống đó tề . Cu Hà nói mô mô, cu Linh nói đó đó, cu biệt kích dài khiếp, ba bốn khoanh liền. Hai anh em bò tới, cu Linh thò mũi ngửi ngửi, nói giống cứt lợn anh à. Cu Hà đập cu Linh, nói tránh ra, chất độc hóa học vo viên đó. Có tiếng hộc hộc, bụi cây rung rung, hai anh em nằm rạp, vừa ngóc đầu lên lại nghe tiếng hộc hộc, bụi cây rung rung. Thì ra con lợn rừng bị thương nằm thoi thóp thở. Hai anh em sướng rêm nhảy cà tẩng, nói tin vui thắng trận tưng bừng/ cứt lợn được ngửi thịt lợn rừng được ăn… dzê, lời hung!


Cu Hà phát hiện ra dấu chân đàn ông, giống y chang dấu chân sau vườn cải nhà anh. Cu Linh nói thằng biệt kích bắn lợn rừng, thấy anh em mình hắn bỏ chạy, đúng chưa. Cu Hà nói mi giỏi, vừa ngửi xong cứt lợn phát là thông minh sáng láng liền. Cu Linh nhăn răng cười, nói thiệt không để tui nhảy tới ngửi thêm mấy phát nữa.


Hai anh em lần theo dấu chân, đến đám cỏ tranh thì mất dấu, quay lại con lợn không cánh mà bay. Cu Hà nói chết cha rồi, biệt kích núp gần đây rồi. Cu Linh hét lên một tiếng, ba chân bốn cẳng bỏ chạy. Cu Hà đuổi theo, nói cu Linh cu Linh, mi không thích hy sinh à. Cu Linh vừa chạy vừa nói ẻ vô ẻ vô. Cu Hà chạy về nhà trưởng thôn, không thấy trưởng thôn đâu, chạy về nhà anh, không thấy mẹ anh đâu. Cu Hà đi ra đi vô, ruột gan cồn cào như lửa đốt, nói thôi chết cha rồi, mạ mình bỏ chuối xanh theo trưởng thôn rồi. Mười một giờ đêm trưởng thôn về, cu Hà vọt vô nhà, nói trưởng thôn đi mô về, trưởng thôn nói trưởng thôn không đi họp thì đi mô. Cu Hà lườm lườm nhìn trưởng thôn, nói họp chi họp lắm. Trưởng thôn vằn mắt lên, nói thằng ni hay, trưởng thôn không họp thì làm cái chi. Cu Hà đứng đực, không biết nói sao. Mười hai giờ đêm mạ cu Hà về, cu Hà vọt về nhà, nói mạ đi mô về. Mạ cu Hà thở ra, nói con cái hay chưa tề, mạ lạc rừng gần chết, không chịu tìm kiếm chi lại còn đe nẹt mạ. Cu Hà đứng đực, không biết nói sao.


Đêm sau cu Hà giả đò ngủ say, nửa đêm mạ cụ Hà lén dậy, ra khỏi nhà. Cu Hà lẻn theo sau. Đến nương ngô, mạ cu Hà chạy ào vào. Cu Hà chui vào theo, rật rật chạy đuổi theo. Ra khỏi nương ngô, cu Hà không thấy mạ đâu nữa. Cu Hà chạy đi chạy lại, chạy đi chạy lại, bẻ bắp ngô ném tứ tung, nói cha tổ nì cha tổ nì. Cu Hà vấp ngã, nằm sấp, khóc rống lên, nói răng ông đái dắt hớp hồn được mạ tui hè, ôi trời đất ơi.


Cu Linh lọ mọ chạy đến, nói anh cu Hà anh cu Hà, răng nằm đây. Cu Hà nói mạ tau theo trai. Cu Linh cười khè khè, nói mạ tui đẻ toàn con gái, tức máu theo trai, đẻ phát ra tui liền…dzê... tui lời! Cu Hà nhăn mặt phẩy tay, nói im đi tau đang buồn. Cu Linh cười khè khè, nói cứ để mạ anh theo trai, anh lời một tháng hai buồng chuối xanh, đem dú chín ăn… dzê… ngon lành. Cu Hà nhăn mặt phẩy tay, nói thôi im đi, đừng chọc tức tau. Cu Linh mặc kệ, khoa chân múa tay, nói đàn bà thôn mình đống, lớn lên tui lấy trăm vợ, tui chắp cu vòng quanh người như ri, xong, tui bắt vợ nằm một hàng dài như ri, xong, tui lăn lăn lăn đi, rồi tui lăn lăn lăn lại…dzê… đã nư luôn!


Cu Hà phì cười đá đít cu Linh, nói ba hoa. Tìm tau có việc chi, cu Linh nói tui phát hiện được ám hiệu biệt kích rồi. Cu Hà vọt dậy chạy theo cu Linh đến suối đá cuối thung lũng. Gọi là suối đá vì rất nhiều hòn đá to đùng nằm rải dọc suối, hòn to bằng cái nong, hòn to bằng cái bàn. Cu Linh dọi đèn pin, nói đó tề đó tề. Ba hòn đá có hình vẽ. Hòn vẽ trái tím có mũi tên xuyên ngang, ghi số 20. Hòn vẽ cái bướm có con cu xỏ ngang, cũng ghi con số 20. Hòn ghi 20+ 20+ 20…= 2T Cu Hà nói rứa là răng hè. Cu Linh nói 20 là ngày 20, 2T là hai tháng, hai tháng là tháng hai, còn hình trái tim, cái bướm là hang Dơi đó. Cu Hà vẫn không hiểu, nói rứa là răng. Cu Linh cười phì, nói anh ngu lắm, về ngửi cứt lợn đi. Cu Hà nói có phải tên biệt kích trốn trong hang Dơi, ngày 20 tháng hai này địch nhảy dù xuống, tấn công vô hang, giải thoát cho tên biệt kích không? Cu Linh nói phải đó phải đó. Cu Hà cười he he, nói tao chỉ cần nghe nói đến cứt lợn đã thông mình rồi.


Hai anh em vọt về nhà trưởng thôn, nói trưởng thôn trưởng thôn, tình hình như rứa như rứa, trưởng thôn trợn mắt mồm, nói rứa a rứa a. Cu Hà nói trưởng thôn cho dân quân vây hang Dơi đi. Trưởng thôn nhấc cái điếu cày, tra thuốc vào nõ, rít một hơi, ngửa cổ nhả khói, nói từ từ, để nghiên cứu cái đã. Cu Hà tức, vỗ vai cu Linh, nói ẻ vô cần trưởng thôn, mình lập sư đoàn tấn công hang Dơi, tau sư trưởng, mi sư phó. Cu Linh nói rứa ai sư viên, cu Hà đứng đực, không biết nói sao.


Cu Linh kéo cu Hà chạy, nói mau ra suối đá coi lại ám hiệu, coi thử có phát hiện ra cái chi không? Hai anh em chạy rật rật ra suối đá, cu Linh chỉ hình vẽ, nói trái tim là Hang Ông, cái bướm là Hang Bà, giống không giống không. Cu Hà gật gù, nói giống hè giống hè.


Dưới suối xuất hiện một đám đen đen, lại xuất hiện một cục tròn tròn trôi lừ đừ tới. Cả hai nằm rạp, cu Hà nói có người tự tử, cu Linh nói không phải, coi chừng biệt kích thả ngư lôi. Cu Hà nói ngu ngu, ngư lôi ai thả trên rừng. Cu Linh nói anh ngu, anh không ngửi cứt lợn anh ngu. Hóa ra đó là đám lông lợn và ruột lợn. Cu Hà nói đúng rồi, biệt kích vác lợn về hang Dơi làm thịt, đúng là biệt kích trốn hàng Dơi, rứa mà mình ngu không biết. Hàng Dơi nằm phía tây, sát ngay suối đá. Hai anh em lội dọc suối đá mò tới nơi, thấy vỏ khoai vỏ sắn, lông lợn lông gà tấp đầy bờ suối trước cửa hang. Cu Hà khịt khịt mũi, nói chắc chắn biệt kích ở trong hang. Cu Linh nghe nói thế thì ôm chặt lấy cu Hà, run lẫy bẫy, nói em sắp đầu hàng rồi.


Hang tối om không thấy gì. Cu Linh ném hòn đá vô hang, hang kêu Linh inh inh… Hà à à.. Hai anh em cười rích rích. nói hay he hay hè. Cu Hà ném thêm hòn đá nữa, cái hang lại kêu Linh inh inh… Hà à à.. hai anh em lại cười rích rích, nói hay hè hay hè. Rồi thi nhau ném. Có tiếng sù sù sù soạt soạt soạt, rù roạp rù roạp, cu Linh vội nằm sấp, hai tay bịt mắt, nói chi rứa chi rứa. Vụt ra một đám đen đặc lao như tên bắn, hai anh em nằm lăn ra. Cu Linh khóc rống lên, nói anh cu Hà anh cu Hà, khai chi nói mau để tui khai.


Cả vạn con dơi bay túa ra từ cửa hang. Cu Linh run cầm cập, nói tui về tui về, rồi ù té chạy. Cu Hà đuổi theo, nói răng về răng về. Cu Linh vừa chạy vừa nói tui về ngửi cứt lợn, hết thông minh rồi.


4. Cu Linh đi rồi, Cu Hà liều mạng vào hang, ôm súng rón rén đi từ Hang Ông sang Hang Bà. Bỗng có tiếng hù oa hù oa, cu Hà nằm rạp, lên đạn cái rốp, không thấy gì, vừa đứng dậy lại nghe tiếng hù oa hù oa, tiếng dội vang nghe ù tai. Cu Hà nhắm về phía trước, nơi có tiếng hù òa, bắn cái đoàng. Tiếng súng chưa tan, lại nghe phía sau có tiếng hù òa hù òa. Cu Hà quay lại, nói ai đó, giơ tay lên, hàng sống chống chết. Tiếng hù òa mỗi lúc một to hơn, cu Hà bắn cái đoàng, định bắn thêm phát nữa thì sực nhớ xã đội phát 5 viên mình bắn hết cả 5 rồi.


Bỗng bốn phương tám hướng tiếng hù òa hù òa vang vang. Một bóng đen hai mắt đỏ rực như hai hòn than từ từ tiến tới, vừa đi vừa hù òa. Cu Hà tính đường tháo lui thì phía sau có một bóng đen nữa cũng hai mắt đỏ rực như hai hòn than từ từ tiến tới, vừa đi vừa hù òa. Cu Hà hít một hơi thật sâu, vung tay hét Chớp Ri muôn năm, mạ tui cũng như rứa. Rồi nhắm mắt chờ chết. Chờ mãi không thấy chết, hai bóng đen mất tăm, tiếng hù òa cũng chẳng còn. Cu Hà ù té chạy thục mạng. Ra khỏi hang, cu Hà sướng quá nhảy cà tẩng, nói ma ông già ma ông già. Mấy ông đái ướt quần, mình mới đem mạ mình ra dọa cái là sợ vãi, biến mất he he he.


Cu Hà lội dọc suối đá trở về, lại nghe tiếng hù òa hù òa, tưởng ma đuổi theo sau, định thần thì nghe tiếng rên hừ hừ hà hà, không phải hù òa hù òa. Định thần thêm chút nữa thấy phía trước có hai cái bóng đen nhấp nhổm trên hòn đá lớn. Cu Hà ngồi sụp xuống, nói cha tổ, ma cũng lẹo chắc như người, bèn len lén bò tới xem ma làm có giống người không.


Ma đàn ông lên tiếng, nói em vẽ tầm bậy trên đá mần chi. Ma đàn bà cười hé he he, nói vẽ rứa cho anh nhớ, một phát hai chục cân gạo không phải chuyện chơi. Ma đàn ông cười hí hi hi, vỗ đít ma đàn bà cái bép, nói nhớ rồi nhớ rồi, thiếu hai chục cân nữa đầy hai tạ. Ma đàn bà nói khi mô trả, ma đàn ông nói troắt phát nữa đầy hai tạ rồi trả luôn.


Cu Hà nói cha tổ, hóa ra không phải ám hiệu biệt kích, cu Linh ngu vẫn hoàn ngu, rồi lặn một hơi tới sát hòn đá có hai người, đội nước đứng lên, nói giơ tay lên, hàng sống chống chết. Thì ra trưởng thôn với chị đóc Xấu. Trưởng thôn run bắn, nói ê ê đừng bắn đừng bắn, trưởng thôn đây trưởng thôn đây. Cu Hà nói trưởng thôn mà cũng làm bậy à? Trưởng thôn kéo quần lên, nói tau phải hy sinh cu tau để cứu vườn chuối hợp tác.


Có tiếng súng bắn cái đoàng phía hang Dơi, thêm một tiếng đoàng nữa, rồi đoàng đoàng, rồi tằng tằng tằng. Cu Hà vọt chạy liền. Cu Hà chạy tới nơi, thấy cu Linh liền túm lấy, nói răng rứa răng rứa. Cu Linh nói tui đưa dân quân lên đây bắt biệt kích. Vừa lúc súng bắn đoàng đoàng đoàng, tằng tằng tằng, tạch tạch tạch. Hai anh em nằm rạp. Cu Hà nói răng dân quân bắn lung tung rứa. Cu Linh nói biệt kích tàng hình, dân quân bắn mò, khi mô trúng đạn hắn mới hiện nguyên hình.


Cu Hà thở ra nhăn nhó, nói bắn rứa tốn đạn lắm, một viên bốn cân gạo, nãy giờ tốn cả tấn gạo rồi. Cu Linh nói chục tấn cũng không tiếc, thôn mình phải có bằng khen. Trong ánh đạn lửa, một bóng đen chạy vụt từ trong lòng hang ra, leo ngược lên mép trên cửa hang. Cu Hà nói rồi, biệt kích hiện nguyên hình, hắn chui vào lối thông ra sau núi đó. Rồi kéo cu Linh lại gần thì thầm, nói mi chạy đi kêu dân quân chặn lối ra sau núi. Tau giả đò đánh động cho hắn chui vào hang độc đạo, nhất định bắt được. Cu Linh vỗ tay cái bép, nói rồi, chết tui cũng lấy cho được bằng khen. Nói rồi vọt đi.


Cu Hà chạy vào hang, bám theo bóng đen, vừa chạy vừa la hét, nói trung đội một theo tôi, trung đội hai theo tôi, bắt lấy nó bắt lấy nó… cứ thế leo lên lối thông ra sau núi. Vừa chui lên đã thấy cu Linh nhảy cà tẩng, nói bắt được rồi bắt được rồi he he he. Cu Hà nói hắn mô hắn mô, cu Linh nói dân quân giải đi rồi. Hai anh em ôm nhau nhảy cà tẩng, nói dzê… bằng khen bằng khen, dzê… bằng khen bằng khen.


Có tiếng rú điên dại, nói ôi con ơi con ơi, mi bắt ba mi rồi. Anh em sững lại, trố mắt nhìn nhau. Cả hai tụt xuống hang thì thấy mạ cu Hà ngồi khóc rũ rượi. Hỏi ra mới biết tên biệt kích là ba của cu Hà. Ba cu Hà theo Pháp, làm lính cho quan hai Mondavi ở Thị trấn Ba Đồn. Năm 1950, khi cu Hà ba tuổi, bộ đội tấn công Thị trấn Ba Đồn, Mondavi bị bắt, ba cu Hà trốn được, chạy thẳng vào Nam. Mạ cu Hà không biết, tưởng chồng chết, thờ chồng cho đến giờ. Chẳng ngờ ba cu Hà làm biệt kích, nhảy dù xuống đây…


Cu Hà nghe xong rơi xuống đất, ngẩn ngơ như thằng mất hồn, nói rứa mà mạ giấu tui, lại còn giả đò làm ma đuổi tui ra khỏi hang nữa chớ. Mạ cu Hà ôm cu Hà nấc lên, nói ôi con ơi mi hăng say như rứa… mạ làm răng mà nói được. Cu Hà chạy rật rật về làng, gặp trưởng thôn, nói ba tui mô ba tui mô. Trưởng thôn ho một tiếng khạc một cái, nói thằng đó gián điệp biệt kích, ba bốn cái chi. Cu Hà quì rập đầu chảy máu trán, nói tui lạy trưởng thôn cho tui gặp ba tui, tui lạy trưởng thôn cho tui gặp ba tui. Trưởng thôn mắt trợn tay chỉ, nói câm mồm, còn nói nữa tau cho dân quân gô cổ liền. Cu Hà đứng ôm đầu giữa đường làng, nói ôi ba ôi, răng rứa ba ôi.


Tuần sau trưởng thôn dắt về một con trâu, nói huyện đội thưởng thôn mình. Rồi ra lệnh mổ trâu mừng công. Mọi người xúm lại trưởng thôn, người nói cho cu Hà cu Linh một đùi trâu, người nói cho cu Hà cu Linh cái bằng khen. Trưởng thôn nhấc cái điếu cày, tra thuốc vào nõ, rít một hơi, ngửa cổ nhả khói, nói từ từ, để nghiên cứu cái đã.


the end he he