Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Thông điệp gửi thông điệp

   



Quốc kỳ Việt Nam tung bay ở Nam Cực. (Ảnh: Minh Hồng.)

 Chúc mừng các bạn Hoàng Thị Minh Hồng, Nguyễn Lan Anh, Nguyễn Phương Anh, Nguyễn Thị Thu Thủy, Nguyễn Thị Phương Ngân và Lê Tuấn là 6 trong số 47 thành viên của đoàn thám hiểm quốc tế đến từ 18 quốc gia trên khắp thế giớ tới đã đến Nam Cực. Các bạn thật là hanh phúc, trong khi nhiều người chưa đến được cực nam của Tổ quốc thì các bạn đã đến cực nam của thế giới.


Phàm là người Việt Nam không ai không hãnh diện khi thấy lá cờ Tổ quốcNam tung bay ở Nam cực.  Nhìn thấy sáu gương mặt tươi cười dưới lá cờ Tổ quốc ở cực nam thế giới tôi thật sự xúc động. Nếu tôi có mặt ở đó tôi sẽ nghĩ gì nói gì, không biết, nhưng chắc chắn tôi sẽ sung sướng hét lên.


Chuyến thám hiếm của các bạn rất có ý nghĩa, các bạn đã gửi một thông điệp tới các lãnh đạo thế giới trước thềm hội nghị Thượng đỉnh về biến đổi khí hậu của Liên hợp quốc sắp tới tại Copenhagen (Đan Mạch), kêu gọi hợp tác toàn cầu trong việc tìm ra giải pháp đối phó với cuộc khủng hoảng môi trường mà trái đất đang đối mặt. Không biết ai nghĩ ra cái hoạt động này thật giỏi quá.


Tôi tin thông điệp này của các bạn sẽ được hội nghị thượng đỉnh thế giới về môi trường nhất định sẽ lắng nghe, nhưng chỉ ở hội nghị thượng đỉnh thế giới thôi nhé, còn Việt Nam thì không đâu.


 Cho nên khi nghe bạn Hoàng Minh Hồng, trưởng đoàn Việt Nam phát biểu: "Chúng tôi đến châu Nam Cực lần này với một sứ mệnh mới: không chỉ dừng lại ở việc tuyên truyền nhận thức về các hiểm họa môi trường, chúng tôi sẽ cùng với các bạn tìm ra giải pháp và hành động cụ thể cho các vấn đề môi trường ở Việt Nam" tôi lại nghi nghi, hình như đây cũng chỉ là lời bạn đã học thuộc lòng, đã thông qua lãnh đạo, khi cần phải nói to trước thế giới.


Nếu ở Việt Nam các bạn sẽ làm được gì, khi mà các hồ ở các thành phố đang dần co lại, cùng với rác rưởi tấp đầy là các nhà chọc trời thì nhau mọc quanh hồ, trong khi chính quyền sở tại đang bận thi đua nhiều việc khác; khi mà các dòng sông dần chết hết trong khi chính những người bảo vệ môi trường lại ra sức che giấu nó; khi mà cánh rừng dần chết, dần rỗng ra trong khi không thể biết lâm tặc là ai, là bọn phá rừng hay chính những người mang danh bảo vệ rừng; khi mà các thủ phạm gây ra ô nhiễm môi trường vẫn còn đựơc vinh danh và bọn văn điếm báo điếm vẫn mọc nhiều như nấm.


Đi Nam cực là rất hay, cắm đựơc lá cờ Việt lên đấy là rất tuyệt vời, nhưng chỉ thế thôi, các bạn chẳng làm gì, chẳng nói gì được đâu. Các bạn không thể nói ở đất nước tôi các dòng sông ao hồ, các cánh rừng đồi núi đã chết đang chết và sẽ chết vì chứng quan liêu tắc trách cuả con người, vì vô cảm là thứ virus đang huỷ hoại tâm hồn Việt. Nếu tôi là các bạn tôi cũng không thể nói, làm sao cất lên một lời nói thật với thế giới khi ta còn muốn trở lại quê nhà.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét