Thứ Năm, 9 tháng 12, 2010

TIẾC MÓN "VĂN NÔ" & Lời trần tình của bọ

Còn trời còn nước còn non

Nếu còn “Chiếu riệu” anh còn say sưa

Từ ngày “Chiếu riệu” của Bọ chuyển thành quán “To go”*, khách ghé qua cũng không hề giảm đi. Nhưng chẳng ai còn chào hỏi ai như ngày xưa. Chủ quán đã có biển treo: “Đề nghị im lặng”.


Nhớ hồi Bọ mới quẳng “Chiếu” ra sân, dọn đồ cất rượu mời bạn bè đến chơi. Khách thân, sơ Bọ cũng “Mời ‘em’ ly rượu tay nâng ngang mày” (Thơ Nguyễn Duy). Chẳng hiểu Bọ lấy đâu ra sức lực và thời gian ngồi trả lời hàng trăm cái comm mỗi ngày. Chưa kể ngày nào cũng có “mồi” mới. Không kịp chế biến thì giật tạm của bạn bè. Cũng toàn cỡ “anh hùng hảo hán”, “cao thủ võ lâm”. Mồi ngon, rượu thơm, khách kéo đến mỗi ngày cả ngàn vạn. Ai đã từng gặp Bọ sẽ cảm thấy áy náy nếu quẳng vào Chiếu riệu một cái còm lãng nhách: Bọ gõ phím chỉ bằng một tay.


Có dạo Bọ “đọa”, định thôi không blog-bleo. Đám chị em khóc như ri. Đám nhậu kiêm còm sỹ quyết liệt “một tấc không đi, một ly không dời”, cam kết cắt cử nhau trông coi “Chiếu” và đáp lễ thay chủ nhà. Bí thư Hồng Chương, Tổng quản Mèo Hen, Thư ký Bạch Dương… ban bệ đủ cả. (Ban quản lý Pờ-mu này không thấy đăng tuyển công khai, chẳng biết có phong bao gì không, hay toàn văn bằng tại chức?). Nhiều còm sỹ “ham vui” bỏ bê nhà cửa, mang đồ nhậu đến góp vui. Đầu ngày chủ Chiếu” dọn ra món “Hai không” của bác Nguyễn Thiện Nhân, quá trưa trên Chiếu đã đủ cả anh Tô – Hà Giang, anh Khoa – Vân Tảo. Nhiều bác còn vui chân sang tận bên trời Tây Anh, Mỹ góp vào rượu xịn không pha cồn, còn nguyên tem thuế nhập khẩu. Nhiều người nhậu ở Chiếu chưa hả lòng, còn “gói mang về”, thỉnh thoảng nhâm nhi. Cũng là để có đồ đãi khách.


Tiếng lành đồn xa, dân nhậu từ hơn 70 quốc gia đổ về. Lúc cao điểm có tới mấy trăm nhậu sĩ cùng nâng chén khề khà, bàn chuyện nhân tình, thế sự. Mặt trời hầu như không bao giờ lặn trên chiếu riệu “Quê choa”.


Rượu vào lời ra. Nhiều còm sỹ khi “phiêu” đã “chém gió” hơi quá tay. Hình như có lần Chiếu riệu bị các bác dân phòng nhắc nhở vì tội “mất trật tự”. Bọ đã nhiều lần ra thông báo, có lần phải ra cả “tối hậu thư” cũng chẳng ăn thua. Vào Chiếu rượu chứ có phải đi qua cửa hải quan sân bay đâu mà bắt tháo cả thắt lưng, giày, tất… Cực chẳng đã, Bọ cho sẵn thức ăn vào hộp “to go”. Nhậu sĩ ghé chơi cứ việc nhận phần. Bức xúc quá thì rủ nhau ra sông đào hố mà hét to: “Vua mọc tai lừa”. Gặp hôm gió to đành “bụng làm dạ chịu”. Nhiều còm sỹ bị đẩy ra đường thành vô gia cư. Nói Bọ chơi khó hơn cả Trạng Quỳnh ngày xưa, mời rượu nhưng lại dán băng keo vào miệng nhậu sĩ. Thôi thì ai nói gì cũng mặc. Bọ phải giữ mình không “ra gió”.


Mấy hôm trước nhà Bọ dọn món “Hồn Việt – văn nô” “ngon tuyệt”. Giá còn như hồi đông vui, các nhậu sĩ, còm sĩ góp mồi thì vui phải biết. Mình chạy tứ tung mới tìm được nhà của bác Ngô Minh thả vào vài lời chia sẻ với vợ con bác tiến sĩ PHG. “Rượu ngon chằng có bạn hiền”. Tự nhiên thấy mình “hoài cổ”. “Bao giờ cho đến ngày xưa.


Thanh Chung


(Nguồn: Blog Thanh Chung)


 LỜI TRẦN TÌNH CỦA BỌ


Suốt tháng nay bà con luôn hỏi bọ: bao giờ thì nhà bọ mới mở khoá để bà con vào chơi? Nhiều tin nhắn, email và các cuộc gặp gỡ ngoài đời đã hỏi bọ câu đó. Thực tình bọ cũng không biết nói thế nào.


Việc khoá còm đối với bọ là một cực hình. Vì bà con biết từ ngày bọ bị tai nạn, chấn thương sọ não, liệt nửa người, suốt ngày bọ phải đối dịên với sự cô độc. Vợ đi làm suốt ngày đêm, con cái đi học, bạn bè ở xa, bọ sống giữa bốn bức tường lạnh lẽo. Chính vì lẽ đó bọ đã lập blog để ngồi nghe tiếng lao xao của comments bốn phương trời. Đến nay đã hơn 6 triệu lượt người từ 146 nước trên thế giới ghé thăm chiếu rượu của bọ và để lại cho bọ 17.297 comments. Chính vì thế bọ cảm thấy hạnh phúc hơn, khát sống hơn.


Tuy nhiên một số comments đã không hề để ý đến gia chủ, họ nói năng bạt mạng, bất kể số phận của gia chủ sẽ ra sao vì chính những phát ngôn của họ. Cũng có người quá hồn nhiên, cho là mình nói đúng nghĩa là mình không có tội, và tất nhiên mình sẽ không gây hoạ cho gia chủ. Họ không nhớ rằng một khi mình cho là đúng là chân lý thì sẽ có người khác cho là sai, là phản động. Bọ thì không thể kiểm soát hết các comments, mỗi entry có từ 200- 800 comments làm sao mà kiểm soát nổi. Có người khuyên nên để comments ở chế độ pending nhưng bọ không muốn. Không gì chán bằng lời mình phát ra lại biến mất tăm, đến khi mình ra về rồi lờì ấy mới xuất hiện. Cho nên đã mở còm thì mở thóải mái, nếu không thoải mái được thì đành phải khóa còm đợi ngày mưa thuận gió hoà.


Vì vậy mong bà con hết lòng  cảm thông cho bọ.


Thư bất tận ngôn


Kính.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét