Thứ Ba, 11 tháng 5, 2010

Đo Đo, bọ Lập và tôi

Hơn năm trước, một lần ngồi nhậu ở nhà Ngụy Ngữ, đạo diễn Vinh Sơn giới thiệu với tôi về chiếu rượu Quê Choa, bảo “hot” lắm! Vậy là qua chiếu rượu Quê Choa tôi biết được bọ Lập, biết theo kiểu “văn kỳ thinh” vậy thôi (sau đó cũng như Vinh Sơn tôi lại giới thiệu chiếu rượu Quê Choa cho một số thân hữu của mình). Mãi gần đây khi bọ Lập “hành” phương Nam và chọn Sài gòn làm cõi trọ, qua bàn rượu số 13 của quán Đo Đo tôi mới thật “mục sở thị” ông chủ chiếu rượu Quê Choa.


Bọ Lập ngoài đời không giống như trong trí tưởng của tôi trước đó. Đọc các bài viết của bọ trên Quê Choa, tôi cứ hình dung bọ là anh chàng rất khoái hoạt, mê rượu cỡ Lệnh Hồ Xung và mồm miệng thì liến thoắng cỡ Đào Cốc Lục Tiên. Té ra ở bàn số 13 hôm ấy (và các hôm sau này) người vừa là Lệnh Hồ Xung, vừa là Đào Cốc Lục Tiên vẫn là thi sĩ Đỗ Trung Quân chứ không phải nhà văn Nguyễn Quang Lập.


Trong bàn rượu, bọ Lập uống ăn rất nhỏ nhẻ, nói năng lại rất kiệm lời, không ra dáng một kiếm khách giang hồ, cũng không ra vẻ một tay nghịch ngợm láu lỉnh đầy tính trào phúng như nhân vật “tôi” trong các bài viết trên chiếu rượu Quê Choa. Thỉnh thoảng mới bắt gặp một tia cười trong ánh mắt của bọ Lập, mà tia cười của bọ thì rất thật, khiến toàn thể khuôn mặt bọ ánh lên vẻ nhân hậu lạ thường! Nói chung với tôi, hình ảnh bọ Lập ở ngoài đời giống một thầy giáo hơn là chủ một chiếu rượu “hot” nhất nước hiện nay.


Có thể ở bàn rượu số 13 hôm ấy có nhiều khuôn mặt lạ đối với bọ Lập nên bọ ngại ngần trong giao tiếp chăng? Hay thiên tính của bọ là người nghe nhiều, nói ít, chủ yếu chỉ quan sát để… làm văn. Mà nếu vậy thì khiếp lắm! Võ Phiến trong một tùy bút đã miêu tả tâm trạng của một nhà văn khi chứng kiến giây phút hấp hối của người thân, anh nhà văn đó bất ngờ phát hiện ra rằng mình đã theo dõi một cách rất chi tiết những biểu hiện bên ngoài của người sắp chết theo thói quen nghề nghiệp và anh ta đã vô cùng bứt rứt về điều đó bởi người sắp qua đời là người thân yêu, lẽ ra phải toàn tâm trước giờ chia biệt thì anh ta lại để thói quen nghề nghiệp chi phối cảm xúc của mình.


Left Image


Nam đồng tiên sanh, bình nhất chỉ, đỗ trung quân và nguyễn quang lập ở bàn 13


Tôi mong bọ Lập không giống anh nhà văn trong tùy bút của Võ Phiến. Trong bàn nhậu bọ Lập không láng lai tình cảm như Lệnh Hồ Xung ở gò Ngũ Bá Cương, nhưng khi viết về bằng hữu của mình trên Quê Choa, gần đây nhất là viết về Đỗ Trung Quân và Nguyễn Nhật Ánh, tôi chưa thấy ai thể hiện sự trân quý bằng hữu một cách đậm tình như Nguyễn Quang Lập.


Đất phương Nam vốn náo động, người phương Nam vốn hiếu động và thường thể hiện tình cảm khá ồn ào (nhưng cái ồn ào đó rất thực lòng). Một ngày nào đó ở chiếc bàn số 13 của quán Đo Đo, quen hơi bén tiếng rồi, tôi tin là bọ Lập cũng sẽ nâng ly và hô: “Một, hai, ba…Dzô!”. như một dân chơi miền Nam chính hiệu. Có vậy mới xứng mặt là chưởng môn nhân chiếu rượu Quê Choa chứ!


(Nguyễn Khắc Nhượng - bình nhất chỉ)


Bọ post bài này khi đang ngồi nhậu bên bờ sông Hương, bằng chứng đây:





[caption id="attachment_5656" align="aligncenter" width="494" caption="Nhà hàng Quỳnh Hương, thôn Vĩ (photo: Phil)"][/caption]


Từ trái sang : Đỗ Trung Quân, bọ Lập, Hồng Chương, cô giáo Huyền và họa sĩ Võ Xuân Huy





[caption id="attachment_5660" align="aligncenter" width="502" caption="Với cặp họa sĩ trời sợ Thanh-Hải, nhà báo Minh Tự"][/caption]

[caption id="attachment_5661" align="aligncenter" width="512" caption="Bọ đang kể chuyện...(tự ý đục bỏ)- Lời bình ảnh của Kwan"][/caption]



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét