Thứ Hai, 31 tháng 8, 2009

CÓ PHẠT HÀNG XÓM KHÔNG?

images88177_beo


Nguyễn Ngu Ngơ và Mai Mũm Mĩm là cặp vợ chồng nửa quê nửa tỉnh, họ yêu nhau nhưng khắc khẩu. Vợ chồng họ luôn gặp phải những chuyện dở cười dở mếu về mọi mặt của cuộc sống. Chuyên mục Cười hay mếu bọ viết cho báo điện tử Bee.net sẽ kể về những tình huống bi hài của Nguyễn Ngu Ngơ và Mai Mũm Mĩm, qua đó cho thấy những bất cập mọi người cần phải tham gia giải quyết.Sáng chủ nhật Nguyễn Ngu Ngơ ngủ muộn, Mai Mũm Mĩm vỗ đít mấy phát, nói dậy dậy, chín mười giờ còn nằm ườn ra đó à. Đang mơ thấy  mình tay ấp má kề với nàng mối tình đầu thì bị vợ lôi cổ dậy, Ngu Ngơ nhăn nhó ngáp mấy ngáp, nói  tối thứ 7 chồng thuế má cẩn thận thì cũng phải để chồng dậy muộn chút chứ.


 Mũm Mĩm nguýt dài Ngu Ngơ, nói trời ạ, nộp thuế kiểu đó người ta chưa phạt cho là may còn đòi ngủ muộn. Ngu Ngơ cười hề hề, nói mấy bà thì tham lắm, được voi đòi tiên. Mũm Mĩm vỗ mấy vỗ, đấm mấy đấm, lôi cổ Ngu Ngơ ra khỏi giường, nói mau đi siêu thị phân cho em.


Ngơ trợn mắt há mồm, nói em nói gì, siêu thị phân là cái gì, là cái toilet à. Mũm Mĩm cười vang, nói ngốc ơi, siêu thị phân bón, anh không nhớ bố mẹ viết thư bảo mua phân bón  gửi về cho bố mẹ à.


 Ngơ gãi đầu bứt tai, nói thôi thôi, đến phân anh còn chả biết nữa là phân bón, mua lầm phân giả người ta phạt bố mẹ tội nghiệp. Đến lượt Mĩm Mĩm trợn mắt há mồm, nói sao phạt, mua phân giả mà bị phạt a, điêu điêu. Ngơ rút tờ báo ném ra trước mặt vợ, nói phạt chứ sao không, có quy định cấp trên đàng hoàng, điêu gì mà điêu.


Mũm Mĩm cầm tờ báo đọc đi đọc lại vẫn không hết ngơ ngác, nói qui định gì kì khôi vậy ta,  nông dân mua phải phân giả đã mất tiền còn bị phạt là cớ làm sao. Ngu Ngơ chắp tay sau đít đi đi lại lại trước mặt vợ, ra dáng ông to gật gù gật gù, nói em biết một mà không biết hai, người ta qui định thế để ngăn ngừa mấy người ham rẻ mua đồ dổm, sâu chẳng chết còn làm hỏng ruộng đồng. Cấp trên sáng suốt như trời, em đừng có mà thắc mắc.


Mũm Mĩm cười he he he, nói cấp trên sai rồi cấp trên ơi. Ngu Ngơ chắp tay vái Mũm Mĩm, nói em bé cái mồm cho anh nhờ, nguy hiểm nguy hiểm. Mũm Mĩm  vẫn cười he he he, nói người ta mua phân giả là vì người  mua bị lầm bị lừa, có ai ngu đi mua phân giả về để phá ruộng của mình không.


Vừa lúc bố Ngu ngơ gọi điện ra, nói đã mua phân bón cho bố mẹ chưa, vợ chồng Ngu Ngơ dạ ran, vội vàng ra siêu thị phân. Ngu Ngơ nói phân  giả là sao, phân thật là sao, khốn nạn đến phân cũng có đồ giả. Mũm Mĩm cười phì, nói ngốc ơi, cứ nhè hàng made in Tây bự mà mua, đừng mua made in Hàng xóm là chắc ăn nhất.


Ngu Ngơ gật gù, nói nhất trí nhất trí, hết tiền hết bạc cũng ừ, quyết mua đồ Tây bự cực chừ sướng sau, he he he. Mũm Mĩm cũng cười he he he, họ lôi hàng Tây bự ra mua hết, cả tạ phân bón made in Tây bự, rồi tung tăng  đi gửi về quê.


Đêm, Mũm Mĩm gác hai cái cột đình lên bụng Ngu Ngơ, cười he he he, nói nhà mình nhất làng nghe không, toàn dùng phân Tây bự. Ngu Ngơ cũng cười he he he, nói ừ, phân Tây bự nhất định thơm hơn phân Hàng xóm rồi.


Ngu Ngơ hôn Mũm Mĩm cái chụt, nói bố mẹ khen con dâu Mai Mũm Mĩm đệ nhất hiền thảo, sướng nhé. Mũm Mĩm cười hi hi hi, nói sướng sướng, tối nay tha cho chồng khỏi nộp thuế giá trị gia tăng. Ngơ cười tít mắt, nói thanh xờ lót.


Vừa sáng sớm đã nghe điện thoại bố Ngu Ngơ gọi ra, nói con ơi con ơi, bố mẹ bị phạt rồi, phân giả phân giả. Vợ chồng Ngơ giật mình, nói bọn con mua hàng made in Tây bự kia mà. Bố Ngu Ngơ nói thế chúng mày đã kiểm tra cái đít chưa. Cả hai ngơ ngác, ngoái nhìn mông mình, không hiểu bố định nói gì.


Ngu Ngơ mếu máo, nói bố ơi chúng con mua phân bón chứ  đâu dám gửi phân chúng con về mà bố bảo kiểm tra đít. Bố ngu Ngơ tức quá, nói ngu lắm con ơi, cái đít bao đựng phân bón ấy, dưới đó nó đề made in Hàng Xóm.


Vợ chồng Ngu Ngơ rụng rời, nói thôi rồi, mình bị ông Hàng xóm lừa rồi. Mũm Mĩm túm cổ áo Ngơ, nói người ta phạt người mua đồ dởm, thế có phạt nhà sản xuất đồ dởm không. Ngu Ngơ chém tay khẳng định, nói phạt chứ, phạt nặng là đằng khác.


Mũm Mĩm lại túm cổ áo Ngu Ngơ day day, nói Hàng xóm sản xuất đồ dởm, có phạt Hàng Xóm không, kẻ đi lừa có bị phạt không, hay chỉ đè cổ người bị lừa ra mà phạt hả. Ngu Ngơ vái Mũm Mĩm, nói em ơi, em bé mồm cho anh nhờ, nguy hiểm nguy hiểm.


 

Chủ Nhật, 30 tháng 8, 2009

On Assignment: Teeny Tiny Halophiles

I was shooting scientists at the Center of Marine Biology at the Inner Harbor in Baltimore recently. Typical in-lab stuff, as in this through-the-window shot of work being done in a refrigerated incubator.

But what really caught my eye was a collection of halophile living in pure salt crystals. They would indeed be pretty happy in such a crystal, as the very definition of a halophile is an organism that can thrive in a high-salinity environment. They can even withstand extreme radiation to survive in space. Very cool stuff.

But the crystals in which the salt-o-holics were living were barely a quarter inch across. Not even the size of a pencil eraser. So even with my D300 crop on a 55 micro, I was not going to get close enough.

That is one reason why I always carry my point-and-shoot with me when shooting a job. Not only can it gather audio and/or video in a pinch, but it gets insanely close in macro mode.

Inside, a walk-thru of my efforts at getting a decent shot of the little pink buggers with a consumer camera.
__________


My Ultra-Macro Kit

As I have said before, I am big on getting detail shots. And when those details are of something really small, here's my extreme macro setup:


A Canon G9, an SB-800 out of my speedlight bag and the ten-meter version of YongNuo's aftermarket TTL cord. (The link is to the 1m version.)

That cord, by the way, is also my fail-safe remote trigger for my DSLRs just in case I am working in an environment so cluttered with RF that the Pocket Wizards go crazy.

I saw the 10m cord at PMA this year, and wrangled a sample out of YongNuo with some sweet talkin' (and a little ~$50 PayPal chaser). They do not normally sell direct, and if I had a retail source for these or I would link it. If you know where to snag one, please hit us in the comments.

I love it because it gives me some wiggle room as to where I place my closest corded SB-800, then I can slave all of the other '800's off of that flash. Great to have in a pinch, and no batts required. And with the Nikon version cord on the Canon G9, it makes the camera think there is no flash on top. Still fires the corded flash, but the camera does not limit the shutter speed to 1/500th. Which of course, makes it great for hi-speed syncing up to 1/2500th of a sec.

But in this case, it would allow me to use that cord length to position my flash wherever I wanted in a macro environment. So it fits the bill nicely.


Right out of the gate I tried something to use the crystals as lenses of sorts. I figured they would bend the light and highlight the colonies of halophiles living inside.

My background is a sheet of printer paper, which is always easy to scrounge. I laid the crystals on the paper, and placed the flash a few inches away, lying on the same paper. This gave a hard angle to the light to get the cool transmissive qualities of the crystals. A second, folded sheet of paper on the other side for fill and you keep your contrast range manageable.



Here is the diagram. Nothing great, just a first look.

And here is a good example of what I was talking about earlier, as far as neutral density filters being very useful. My limits on the G9 were ISO 80, at f/8. Even at a 128th power on the SB-800, you can only bring that flash in to about 10 inches before you are too hot. A little ND on the flash would give me a lot more flexibility for light placement. Be nice to get in closer with the light on a subject this tiny.

As you can see in the highly technical scale drawing, the G9 gets me so close the front element is almost touching the crystals. You can only get this close on the wide setting of the lens, and with the camera set in macro mode.

Speaking of the G9, I skipped the G10 but am pining for the new Canon G11, as they finally went after the only thing that was wrong with these little gems -- chip noise at higher ISOs. They actually dropped the megapixels and went for better quality. Hallelujah. Plus, it has an articulating screen, which will be awesome for video.

So this is (maybe) okay for a first attempt. But the translucence of the crystals isn't really happening for me, and there is no relief showing the internal imperfections in which the halophiles are growing. Strike one.


For a second try, I backlight them. Same gear setup, but now I am shooting through the crystals and right into the light source. I used a piece of printer paper as a diffuser in between. This is starting to make the halophile colonies look better, but what I really need is a dark background -- with backlight -- to highlight the imperfections and colonies.



Here is the diagram for that one. The counter is actually a very dark gray, but I am picking up the reflections of the backlight paper because of my shooting angle. So it all looks white.

Again, close but no cigar -- strike two.

I can see the transparent qualities of the crystal, but the internal imperfections are washed over by the white backlight.


By raising my shooting angle up a little, I get the dark gray countertop as my background, and still get that backlight refracted by the imperfections in the crystals.

Ooooo, that's a BINGO.

Now, you get both the translucent and transparent qualities of both the crystals and halophiles from one light source. And a with a sheet of printer paper as your only light mod, no less.



Here is the angle. Same, exact lighting setup as above, but the elevated camera angle makes the difference. Swaps the white background for a dark one, and now the crystals pop.

Raiding the printer paper drawer is standard operating procedure when I am going to shoot anything small. I'll almost always be able to use paper as a background, a tiny light tent, a reflector -- something.


A Sucker for the Little Hacks

I spent all day shooting photos like the one at the top of the post -- three or four speedlights, gels, etc.

But the one I was most pleased with at the end of the day was the halophiles in crystal on the dark background. And the scientists were pretty psyched, too. As far as they know, no one had yet made a quality close-up of halophile colonies embedded in salt crystals.

So I got that going for me. Which is nice.

If you want to see more about what they are studying, start here. Suffice to say, those hardy little guys will dance on our graves. Amazing little creatures -- and even more of a salt-o-holic than I am.
__________


(For many more articles like this, see the On Assignment section.)

Chuyện Vụn Vặt Với „KÝ ỨC VỤN"

Thuận Nghĩa


3 ông chủ nhỏ của mấy cái của hàng ăn uống có nhãn hiệu Tàu quyết định thành lập công ty liên doanh, nhằm kết hợp vốn và tài lực để phát triển một chuổi nhà hàng có thương hiệu ẩm thực Việt Nam.  Chúng nó nói rằng thương hiệu China hay Asia đã lỗi thời trong thị hiếu ẩm thực của người bản địa, nên cần phải có một sự thay đổi lớn về hệ thống phục vụ cũng như thực đơn mới có thể đáp ứng được nhu cầu của khách hàng khó tính này.


Theo chúng lượng khách người Đức du lịch về Việt Nam ngày một đông, và 100% khách đã du lịch về Việt Nam đều khẳng định ẩm thực Việt Nam  mới đích thực phục vụ cái ngon cho nhu cầu ăn uống của con người. Hầu như ai cũng khẳng định các loại thức ăn đặc sản dân tộc của Việt Nam  phải được xếp hạng đầu trên thế giới


Từ tiền đề đó, 3 đứa hy vọng sẽ có một hệ thống nhà hàng ăn uống nhãn hiệu Đặc sản Việt Nam, chiếm lĩnh thị trường ăn uống như các nhà hàng ăn uống nhãn hiệu China trước đây. Đặc biệt là tân công vào thị trường phục vụ ăn nhanh ở các siêu thị và các nhà ga như thương hiệu Asia Bok (chủ Koria) và  Asia Hung (chủ Việt Nam) đang thời bội thu.


Hôm thành lập công ty chúng nó có đến tham vấn tôi về tên hiệu của công ty. Tôi nói thì lấy mấy chữ cái đầu của tên 3 đứa tụi bay gộp lại nghe cũng hay và có lý lắm. Tên mỗi đứa trích ra 2 chữ gộp lại là thành KADAVI. Chúng nó hỏi hay và có lý chổ nào. Tôi nói tên ấy đọc ra rất nghe ấn tượng Á châu , còn ý nghĩa thì KA có nghĩa là Khả Hãn, là sự độc bá. ĐA   là Nhiều, Vi là sự tinh thông vi diệu. Cả 3 đứa gật gù nói: quyết định vậy đi.


Khi thuê được mặt bằng để thành lập nhà hàng mẹ (nơi đặt cơ sở làm bàn đạp để phát triển thành hệ thống ra nhiều nơi). Một đứa cùng nhân viên của công ty kiến trúc bay đi Trung Quốc đặt mẫu mã trang trí nội thất. Khi đang đặt làm biển hiệu và in ấn tên công ty vào trang thiết bị thì gã kiến trúc sư người Đức chợt thốt lên: KADAVI phát âm ra nghe như tên gọi xác chết của súc vật, không được, không thể được. Thế là hội họp lại và đặt lại tên mới là : PANASIA. (Nghe ấn tượng như hãng Panasonic vậy)


Trong khi tiến hành xây cất nhà hàng đầu tiên với tiêu chuẫn  nhà hàng 4 sao (tôi có tham gia làm một bức tranh dán giấy cở cực lớn ở đây). Thì cả 3 đứa bắt đầu đi săn lùng địa điểm trong các siêu thị ở trên toàn nước Đức.


Khi đấu thầu vào một trung tâm thương mại quốc tế ở Frankfurt. Nghe chúng nó bàn tán đây là địa điểm chiến lược có tính chất quyết định sống còn với PANASIA, thì đụng độ với một đại gia ngành ẩm thực ở đây. Đại gia người Việt nổi tiếng này đang chiếm lĩnh hầu hết thị trường ăn nhanh trong các siêu thị. C 3 đứa ra chiều thất vọng, vì so sánh thực lực và tất cả mọi phương diện đều dưới cơ tay này. Nên rất khó có cơ hội lọt chân vào trong trung tâm thương mại. Thấy mấy đứa lo lắng buồn phiền ra mặt, tôi thấy thương thương. Nên quyết định tìm gặp Dũng để xem hư thực thế nào


Dũng (tên giả). Chính là gã đại gia ngành m thực nói trên. Cả 3 đứa kia không hề biết rằng tôi và Dũng có quan hệ rất đặc biệt.


Tất cả bạn bè và những người quen biết thân cận ở xung quanh tôi, không có một ai biết rằng tôi là một Bloger lướt mạng thành thần và biết làm thơ và viết truyện. Chỉ một số bạn cũ cực thân thiết mới biết tôi có chút tên tuổi trong làng Thơ ở hải ngoại. Còn hầu hết mọi người chỉ biết tôi qua tên tuổi một thầy thuốc châm cứu mà thôi. Người biết tôi có một đời sống khác ở trên mạng chính là Dũng


Ngược lại khi tất cả mọi người đều tỏ ra ngưỡng mộ tài năng, sự giàu có và  nhạy bén sắc  sảo trong kinh tế của Dũng, thì rất ít ai biết rằng Dũng là một con mọt sách, một thợ đọc có hạng và là một người cực kỳ tinh tế trong thẩm mỹ văn nghệ. Người biết rõ tử huyệt đó của Dũng là tôi.


Chúng tôi nắm được tử huyệt của nhau, mến phục nhau mà kết thành bạn bè.


Đức là một nước thực dụng. Không có một nơi nào trên thế giới biến con người thành một cổ máy nhanh như ở Đức. Những  nhà hoạt động văn hóa nghệ thuật nuớc ngoài khi vào Đức sẽ bị cổ máy thực dụng cuốn phăng vào vòng xoáy của nó một cách rất nhanh chng. Những Bùi Tín, Vũ Thư Hiên..Kiều Hưng, Ái Vân, Ái Xuân...khi đến Đức đều bị dội ngược trở lại. Con người nghệ thuật của họ chịu không nổi áp lực của cái cối xay thực dụng này và tất cả họ đành phải rời bỏ nước Đức mà đi. Đi sang Mỹ, sang Pháp hay là trở về lại Việt Nam.


Tôi và Dũng đều là những người yêu thơ văn. Muốn ở lại trên nước Đức đành phải phân thân làm nhiều mảnh. Mảnh sống quay cuồng vật chất của đời thường. Và  một mảnh sống trong một khoảng trời khác, khoảng trời của Văn nghệ. Khoảng trời đó có từ Intennet và Blogs.


Khoảng trời riêng biệt này chính là tử huyệt của chúng tôi trong đời thường.


Tôi biết Dũng, thân với Dũng trong khoảng trời này. Còn ngoài đời thường, chúng tôi thuộc hai thế giới khác nhau. Dũng thuộc thế giới của bạch tuộc, thế giới của thương trường như chiến trường. Tôi thuộc về thế giới của "lương y như từ mẫu". Cho nên không có gì để nói chuyện được với nhau. Chính vì vậy mà chúng tôi rất ít khi gặp nhau. Một phần là vì Dũng thuộc typ cà phê, tôi thuộc typ trà, nên càng khó có cơ hội ngồi chung. Ngoại trừ thỉnh thoảng có chuyện, đến hầu nhau vài ván cờ tướng


Hôm nghe mấy đứa PANASIA lo lắng bàn tán, tôi không tham gia lời nào, vì trong chuyện làm ăn tôi thuộc diện dựa cột mà nghe, nên chỉ lẳng lặng gọi điện cho Dũng hẹn đánh cờ mà thôi.


Khi tôi đưa con xe lên hà, Dũng dạt pháo biên cài thế mã đội, tôi thủng thẳng hỏi:


•-       - Ông  định hất con xe của tớ ngược trở lại như hất tụi PANASIA ra khỏi Frankfurt à


Dũng ung dung trả lời:


•-      - Làm ăn cũng như đánh cờ vậy thôi, cách bảo vệ mình chắc ăn nhất là tấn công vào yếu điểm của đối phương thôi


Tôi không nói gì thêm, đánh hết mấy ván cờ rồi chia tay. Tôi biết Dũng không khoan nhượng trong việc đấu thầu vào trung tâm thương mại quốc tế này.


Vài bữa sau tôi lại hẹn Dũng đánh cờ tiếp, nói lý do là phục thù ván thua hôm trước.


Lần này tôi dùng  song long mã kết hợp với tốt qua hà tấn công Dũng, thấy Dũng đưa xe pháo lên chặn lại, lăm le thí pháo, phá trận song mã của tôi. Tôi lại nói.


•-      - Chỉ có những nuớc nhược tiểu mới liều mạng thôi, chứ thế cờ của ông là vẫn còn nguyên lực lượng, đâu có bị uy hiếp gì, tại sao lại dùng chiến thuật lấy thịt đè người để thí quân vậy.


Dũng vẫn ung dung nói:


•-      - Nước lớn nước nhỏ gì cũng vậy thôi, giặc ở ngoài quan ải không lo phòng bị, khi bị tấn công vào kinh đô mới rèn giáo mác chẳng phải là chậm quá ư


Tôi lựa thế đưa mã về không chịu thí quân và nói:


•-      - Tụi Thổ không nói làm gì, nhưng tụi Tàu rất giỏi cờ tướng vậy, mà lúc bành trướng làm ăn ra ngoại quốc, chúng xem việc bảo vệ quyền lợi của cộng đồng còn hơn cả lợi lộc cá nhân rất nhiều, chính vì vậy mà chúng nó  là cường quốc kinh tế đang chiếm lĩnh thị trường châu Âu đấy.


•-      - Ừ đúng vậy, còn người Việt mình thì không biết vì sao, không chịu đồng lòng đồng sức, mà chỉ nham nhe có dịp là thôn tính giết hại lẫn nhau thôi. Nếu thằng nào không tỉnh táo, không phòng bị là bị đồng hương của mình hại chết ngay. Hạ giá đến mức lỗ cũng làm để tranh dành khách hàng. Ngay cả như chuyện làm móng tay, là độc quyền của người Việt, thế mà cũng hạ giá đến thảm hại để giết nhau, đến nổi  tụi Đức còn phải thốt lên là phương thức cạnh tranh tiểu nhược. Trong tình trạng này, thằng nào đi chệch ra khỏi guồng quay của cuộc chiến coi như là tử - nghe Dũng bâng quơ trả lời vậy, tôi hỏi:


•-     -  Vì sao người Việt mình lại thế nhỉ


•-     - Có lẽ là do hơn ngàn năm Bắc thuộc, cái máu tiểu nhược nó đã chảy trong huyết thống rồi. Không hơn được người nên đành quay lại đá gà nhà để được nở mặt thôi.


Nghe Dũng nói vậy tôi chỉ biết thở dài và không tranh luận thêm. Chỉ  buồn là không giúp gì được cho tụi PANASIA.


Thất vọng ra về, và buồn khi  nghe mấy đứa nói, thôi bỏ Frankfurt lên Berlin tìm điểm  khác.  Hôm mấy đứa đi Berlin tôi nảy ra một ý nghĩ ngộ nghỉnh, bắt mấy đứa đến ngay chổ Bloger Hà Nội Trịnh Quốc Dũng, vừa mới sang tu nghiệp ở Đức. Khi Dũng đi có đem theo mấy cuốn sách của các Bloger Hà Nội ký tặng tô,. Dũng qua đã mấy tháng mà anh em vẫn chưa có cơ hội gặp nhau, nên mấy cuốn sách vẫn còn chổ Trịnh Quốc Dũng. Tôi gọi điện thoại cho Trịnh Quốc Dũng và hẹn giờ, bảo mấy đứa PANASIA ghé vào lấy sách đưa về gấp cho tôi.


Khi mấy đứa đưa sách về, tôi ngấu nghiến đọc hết cả cuốn Ký Ức Vụn của Nguyễn Quang Lập trong vòng có mấy tiếng đồng hồ, rồi đương đêm phóng xe đến nhà Dũng Asia, bỏ cuốn Ký Ức Vụn vào thùng thư của hắn


Hai ngày sau Dũng gọi điện thoại cho tôi nói: " Thống khoái, thống khoái, chưa bao giờ đọc một cuốn sách nào mà thống khoái như đọc cuốn Ký Ức Vụn của Nguyễn Quang Lập, cảm ơn ông, nếu rảnh ghé lại làm vài bàn cờ nhé"


Tôi hẹn Dũng và hai thằng lại đánh với nhau vài ván. Trong cuộc chơi lần này chúng tôi không bàn chuyện gì khác ngoài Ký Ức Vụn. Tôi và hắn thi nhau kể những đoạn, những chuyện mà hai thằng thích thú trong tản văn chọn lọc của Bọ Lập, nhất là kiểu nói tục và nói chuyện tục duyên dáng lôi cuốn và rất văn hóa của Bọ. Nói một hồi Dũng quay sang tôi nghi ngờ hỏi:


•-      - Ông thân với Nguyễn Quang Lập lắm hay sao, mà ổng đích thân ký tặng và gửi sang tận đây cho ông vậy.


Tôi khà khà không thèm mắc cở nói:


•-     -  Thân chớ, thân chớ. Cha này viết hay, viết độc như thế, được quen chả có gì sướng bằng, tội gì không thân hè hè..


Dũng thấy tôi cười, ghen tỵ nói:


•-     - Tớ mà được đích thân Nguyễn Quang Lập ký tặng Ký Ức Vụn, thì còn sướng hơn đấu thầu được mấy cái siêu thị.


Tôi hãnh diện nói:


•-      - Chớ răng, chớ răng...


Đánh xong mấy ván cờ, lúc chia tay Dũng nói với tôi:


•-      - Cậu sắp xếp cho tớ gặp tụi PANASIA đi, tụi nó muốn tớ nhượng lại hay cùng chung cổ phần ở Frankfurt đều được. Để cho tụi nó làm, tớ sợ tụi nó không kham nổi, riêng tiền vào đã mất hết gần vài ba trăm nghìn, tiền xây dựng thêm hơn cả triệu nữa. Ti nó có chịu nổi không?


•-      - Ừ để tớ nói tụi nó sắp xếp gặp cậu bàn bạc, chuyện làm ăn tớ dốt lắm không biết gì đâu


Thấy vẻ mặt Dũng  lúc chia tay rất điềm đạm và có phần cởi mở, tôi rất mừng.


Hơn ai hết cả tôi và Dũng đều hiểu nhau, đều biết rằng ngoài những tiếng cuời tưởng chừng như vô thưởng vô phạt trong Ký Ức Vụn, là còn cả một vùng trời đầy ắp lòng nhân ái, và những thông điệp của tâm hồn kéo xích con người lại gần nhau hơn.


Bọn PANASIA sẽ không thể nào và không bao giờ biết rằng người giúp chúng nó được thắng đấu thầu vào trung tâm thương mại chính là cái gã nhà văn bị tai nạn liệt nữa người quê ở vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi, cái gã một ngày không nói tục là rất nhạt miệng ấy,cái gã đi đứng và viết lách cực khó khăn nhưng sách và kịch bản vẫn cứ ra đều đều, mà cú nào cũng chất đến mê hồn. Bọn chúng không biết, vì bọn chúng là những cái đinh ốc trong guồng máy thực dụng, bọn chúng chỉ nghĩ đến sức mạnh của đồng tiền, chứ bọn chúng  khó có thể nào hiểu nổi sức mạnh tàng ẩn sau những nụ cười trên những trang viết ấy dữ dội vô cùng. Có những thứ dù là của đời thường bặm trợn này cũng không thể nào dựa vào tiền bạc để giải quyết được....




      
Hamburg 11.08.09

( Nguồn: Blog Thuận Nghĩa)

Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2009

Bạn văn 29+Thư gửi Osin

 HuyDuc-05-p


Mình từ Sài Gòn về, vào mạng thấy bác Hữu Thọ nói, hơi buồn. Đến bấy giờ bác vẫn còn lo dân phân tâm về những phản biện. Nếu những phản biện chính đáng ích nước lợi dân thì có lý gì sợ dân phân tâm, còn những phản biện kiểu không ăn thì đạp cho đổ thì chính dân sẽ bóp miệng lũ này, khỏi lo đi.


Tất nhiên làm việc gì cũng bị dân lý hội đến, bàn vô bàn ra thì cũng nhức đầu mệt người thật. Nhưng như cụ Khổng nói Thiện hạ hữu đạo, tắc thứ  nhân bất nghị.- Thiên hạ có đạo chính đáng thì dân bất tất phải nghị luận lung tung. Viết đến đây chợt nhớ đến Huy Đức, lập tức bỏ ngay entry nói lại với bác Hữu Thọ, viết Bạn văn 29 cái chơi, dù bây giờ Huy Đức hiển nhiên là nhà báo.


Chẳng nhớ quen Huy Đức từ lúc nào, hình như hơn hai chục năm rồi, thời nó viết truyện ngắn  Dòng sông cụt thì phải. Truyện đó nó ký tên Trương Huy San, in ở Văn Nghệ Quân đội, ai đọc cũng thích. Nó viết về cái thời duy ý chí làm thủy nông ở Nghệ Tĩnh, nghe lời Trương Kiện đào bới lung tung, giọng văn tưng tửng không hề xốc xỉa nhưng mà đau, đau lắm.


Đám văn trẻ tụi mình sướng lắm, văn chương giả cầy vô thiên lủng,  chỉ cần xòe tay khua nhẹ cái được cả nắm, kiếm được ông văn miệng có gang có thép thời nào cũng khó, thời này càng khó hơn.


Khi đó nó vừa rời quân ngũ, mình cũng thế. Nghe tin nó ra Hà Nội, thằng Nguyên ( Phạm Xuân Nguyên) dắt mình đi gặp nó. Mới gặp hơi thất vọng, nó bắt tay mình, nói chào anh, cái bắt tay nhẹ không, lời chào cũng nhẹ không, chỉ có cái miệng cười tươi. Mà cũng chẳng biết nó có cười hay không nữa, có khi nó chỉ xòe bộ răng vẩu ra thôi, hi hi


Khác với mấy ông văn trẻ, hễ gặp nhau là ôm vai hót cổ, kéo nhau vào quán liền, Huy Đức ít khi vồ vập ai. Bạn bè lâu ngày gặp nhau cũng chỉ cái bắt tay nhẹ y chang Võ thủ tướng bắt tay, nói mới vô à, rồi lặng lẽ kéo ghế ngồi, lâu lâu nói đôi ba câu không mặn cũng chả nhạt, chỉ đôi mắt lộ sáng với cái nhìn ấm áp chí thiết khiến người ta yên tâm nó vẫn quí mình.


Huy Đức ngoài bộ giàn rất nam tính, chẳng có nét gì khả dĩ là đẹp trai, mắt mũi cũng chả đẹp nhưng ánh mắt nhìn ai như hút hồn người ta, ấm áp và tin cậy, tin yêu và say đắm, gái chết như rạ cũng vì ánh mắt này đây, hi hi.


Nó giống thằng Nguyên, từ ngày vợ bỏ đắt sô kinh khủng, ngồi đâu cũng thấy nó lúi húi reply tin nhắn đám chân dài, nhưng cũng chỉ thấy các em vè vè lượn quanh, không thấy em nào dám cắn câu, hoặc cắn hờ phát rồi bỏ chạy cả.


Mình có giới thiệu Huy Đức cho một cô, cô này nghe mình tán dương Huy Đức thì háo hức lắm, bố trí năm lần bảy lượt mới gặp được, gặp xong cô này nhắn tin, nói ui ui chú ơi, xấu xấu. Ít lâu sau mình nhắn tin, nói Huy Đức thế nào, hay không. Cô ta reply tức thì, nói hay hay, chú ơi hay cực ke ke ke.


Chẳng hiểu thế nào mối tình sét đánh hay thế cuối cùng cũng hỏng, tiếc thế, âu cũng là số trời. Cũng như nó đang làm văn hay ho thế trời lại bắt nhảy sang làm báo, chuyên chuyện pháp đình, bài nào bài nấy hay điếc tai, người khen kẻ chê cũng điếc tai luôn.


Trông cái dáng lờ vờ, ngồi đâu cũng nhường phần sắc sảo cho người khác, ít ai mới gặp đã ấn tượng, chỉ khi nói chuyện cà chớn, trêu chọc nhau mới ló chút thông minh, còn thì như gà rù, nói chuyện như người đời sơ nói, ấy thế mà bất kì bài báo nào cũng đạt đến cái tầm khái quát cao, sức nghĩ sâu rộng, nếu không đủ độ để thán phục thì cũng không thể coi thường.


Hôm ngồi uống bia với thằng Tín ( Nguyễn Trọng Tín), Tín cũng làm Sài Gòn tiếp thị với Huy Đức, nhân nói chuyện Huy Đức thôi việc, nó uống cạn cả cốc to bia đen, khà một tiếng rõ to, vuốt mặt  hai ba cái, nói tui nghĩ chán ra rồi, nước Nam mình có mấy thằng làm báo được như Huy Đức, hổng có, hổng có ai… đú má.


Có thể vì bức xúc mà thằng Tín nói quá đi, mình nghĩ thế. Mình chạm cốc với thằng Tín, nói có trí lự để viết những bài báo như Huy Đức cũng không ít người, cũng không ít người có thể viết hay hơn, nhưng có cái tâm sáng trưng như thằng Huy Đức để nói thẳng, nói to những điều tâm huyết như nó thì quả là hiếm. Người ta hay tán cái dũng của nó nhưng tôi nghĩ không phải, nó có chống đối ai đâu mà nói đến cái dũng.


Nghe nói đến cái dũng, thằng Tín cười sặc, phun cả bia ra bàn, nói đúng đúng, ông nói làm tôi nhớ đến câu thơ của Yevtushenko – Sống cái đời gì kì cục quá thôi/ dám lương thiện với mình cũng đủ thành dũng cảm.


Mấy hôm ở Sài Gòn, ngồi đâu cũng nghe chuyên Huy Đức thôi việc, nhiều người bức xúc đôi khi nói quá lên. Mình nghĩ chuyện đó cũng bình thường, đối với người coi báo không chỉ là nghề kiếm cơm mà là cái nghiệp như Huy Đức, một khi buộc phải chọn Sài Gòn tiếp thị hay blog Osin thì hiển nhiên nó phải chọn blog Osin.


Huy Đức sống với bạn chân tình, chí thiết, chẳng có khi nào nó để bạn thất thiệt vì mình, nên khi buộc phải chọn Tâm Chánh và Sài Gòn tiếp thị, tất nhiên nó phải chọn Tâm Chánh. Đêm trước khi ra Hà Nội, mình có ngồi với Tâm Chánh và Huy Đức, chúng nó vẫn nói chuyện bình thản như chưa có gì xảy ra, vẫn ấm áp và thân thiện, có phần còn thân thiết và quí trọng nhau hơn, mới hay dại dại khôn khôn, mất mất được được thật khó lường, mấy ai đo đếm phân minh.


Mình hỏi Tâm Chánh, nói ông thử nói một câu vì sao Huy Đức thôi việc. Tâm Chánh ngồi ngẩn rồi cười, nói anh hỏi khó, một câu thì khó nói lắm. Mình nói thế thì ba câu vây, Tâm Chánh nói ba câu càng khó nói hơn. Tâm Chánh nhăn răng cười, Huy Đức cũng nhăn răng cười.


Thế là xong, mình có thể kê cao gối mà ngủ. Ở đời sợ nhất là mất cái tình chứ vì cái lý gì đó mà mất thì cái mất ấy cũng nhẹ tựa lông hồng, cần gì phải lo nghĩ. Nói thế để bà con thôi bàn tán chuyện này đi, vả, được được mất mất, dại dại khôn khôn mỗi người tự biết lấy,  người ngoài bàn tán đôi khi đâm rách việc.


Cũng vì mạng méo ầm ĩ, BBC phỏng vấn phỏng veo, bà con nó ở quê lật đật kéo nhau chạy vào Sài Gòn, góp lại cho nó 2 triệu, ôm lấy nó cuống quít, nói ôi con ơi, răng rứa con ơi. Nó nói con thôi việc này kiếm việc khác, có gì đâu. Bà con lườm nó, nói có gì đâu, mày đừng có chủ quan. Nó cũng chỉ biết nhăn răng cười.


Buổi sáng quán cà phê phố Hàn Thuyên, mình với nó đang tán chuyện ba lăng nhăng giải sầu, một em chân dài chạy đến vừa nguýt vừa cười, nói chết chưa chết chưa, đáng kiếp đáng kiếp, còn chủ quan nữa không. Nó tủm tỉm nhìn cô nàng, nói em cũng bảo anh chủ quan à. Cô bé dẩu môi nguýt nó, nói chủ quan.


Nó cười, vui vẻ khoác vai cô bé, nói điều tôi sợ mất nhất là tình yêu mọi người dành cho tôi, như cô bé này chẳng hạn. Cô bé véo Huy Đức cái rõ đau, nói yêu anh bao giờ hả hả.


Nó lại nhăn răng cười.



THƯ GỬI OSIN


Hiệu Minh

Xin giới thiệu, tôi là độc giả thường xuyên của Blog Osin nổi tiếng Việt Nam. Chưa bao giờ gửi comment nhưng hôm nay tôi lại muốn viết thư. Thấy anh tự gọi là Osin nên người đọc hay kêu Huy Đức là đầy tớ. Thời đại “nhân dân làm chủ, cán bộ là đầy tớ”, thiết nghĩ, vai chủ-tớ đã rõ ràng.


Tôi thường vào blog Osin đọc “chùa”. Những vấn đề đặt ra trong nhật ký đều nóng, nhậy cảm và hấp dẫn mà báo chí lề phải không đăng vì nhiều lý do tế nhị. Có entry với 400-500 comments, 700 tờ báo do Bộ 4T quản lý có lẽ phải ghen tỵ. Còn niềm tự hào nào hơn thế, món ăn do người ở nấu được chủ hết lòng khen ngợi.


Đó là điều mừng, vì bạn đọc còn quan tâm đến vận mệnh đất nước, tỏ lòng yêu Tổ quốc bằng những chính kiến riêng mà không phải cơ quan ngôn luận chính thống nào cũng dám đăng, không phải ai cũng muốn nghe.


Viết thư này, xin cảm ơn Osin đã để đám “chủ” là các độc giả được thoải mái phản hồi mà không bị kiểm duyệt trong một thời gian dài. Tuy nhiên, lợi dụng lòng cả nể của anh, nhiều phản hồi có sức mạnh hủy hoại như những “hũ rượu lậu được người lạ vùi vào ruộng lúa, rồi gọi lính nhà đoan đến bắt”, như anh than thở.


Thú thật, lần anh mất chìa khóa, người ta lo nhà Osin bị kẻ gian vào lấy hết đồ đạc hay phá phách. Rất may mọi việc lại đâu vào đó, người đọc tiếp tung chưởng với bàn phím, con chuột, “ném đá” vào màn hình.


Mấy hôm trước, Osin quyết định sẽ kiểm duyệt và biên tập các comment. Hóa ra “công bộc vì dân” này cũng mắc bệnh trầm kha về quản lý yếu kém, chưa đủ tầm vĩ mô để nhìn ra vấn đề vi mô, không quản được thì cấm :) .


Tuy nhiên, đó là quyết định đúng đắn của Osin. Hy vọng, khách tới thăm nên tôn trọng, giữ gìn blog với những phản hồi mang tính xây dựng và có văn hóa.


Nhiều bạn chán ngán nói từ nay không thèm comment nữa. Thật tiếc, blog không có phản hồi như nước không có cá, vì nước sẽ rất…buồn.


Nhưng quá nhiều phản hồi hay comment cẩu thả gây không ít khó khăn cho blog. Trong thế giới đa chiều, giá trị đôi khi bị đảo lộn. Ý kiến đưa ra theo kiểu ném đá, không lọt tai, có thể gây bất ổn cho người đọc, người viết và cao hơn là xã hội.


Hôm nay nghe tin Osin thôi việc ở Sài Gòn Tiếp thị, điều có thể dự đoán được… Nghiệp bút nghiên giúp cho tiếng tăm nhưng cũng làm tác giả trải qua không ít đớn đau vì thế thái nhân tình.


Quay lại chuyện “chủ tớ” như đầu thư đã nói, chúng tôi cũng nhận ra, hình như cánh Osin thời nay thường mạo nhận. Do không tuyển dụng một cách dân chủ và minh bạch, một số Osin giả vờ dọn dẹp rồi tranh thủ bán cả tài sản mà không được phép. Số khác lạm quyền, chủ nhờ “quét nhà” phải có phong bì mới xong, gây ra nạn tham nhũng và hối lộ tràn lan, đạo đức xuống cấp, và người chủ mất niềm tin.


Tuy thế, với Huy Đức, tôi tin độc giả sẽ mãi chọn anh là người đầy tớ chân chính của nhân dân, mãi đi với nhân dân. CV được kiểm chứng bởi hàng vạn bạn đọc, TOR rõ ràng như anh nói trong entry mới đây: “Báo chí, cho dù của nhà nước thì vẫn là một tài sản của xã hội. Báo chí phải là nơi chuyển tải những bài viết trung thực, những phân tích, phản biện; những bài viết mà người làm báo tin rằng nó phụng sự xã hội”.


Mong anh Osin bảo trọng.



( Nguồn: blog Hiệu Minh)

 

Rì-pót một lần gặp Bọ ở Sài gòn

IMG_1217_resize

NGUYỄN HẢI PHONG 


Đã có nhiều bài viết rất hay về Bọ được đăng trên chuyên mục “ Viết về tôi” của blog Bọ Lập. Là dân ngoại đạo với văn chương, mình cứ e dè không biết có viết được cái rì-pọt ni không. Thôi kệ, cứ nghĩ chi viết nấy, có chi mô mà ngại, biết đâu sẽ được Bọ post lên Quê Choa ấy chơ.


Sáng chủ nhật “family day”, được nhà báo Lê Thanh Phong, ông bạn vàng của Bọ giao nhiệm vụ đón Bọ ở sân bay với lời nhắn nhủ “Gặp Bọ hay lắm đấy, không mấy khi...” mình phải báo cáo với vợ con lý do chính đáng xách xe chạy từ 10 giờ sáng. Bụng cứ nghĩ cái ông Bọ nổi tiếng ni chắc khó gần lắm đây, trong đầu chuẩn bị sẵn mấy câu thăm hỏi cho đàng hoàng.


“À, em à” Bọ chào mình như anh em đã quen nhau lâu lắm rồi. Dáng đi hơi tập tễnh nhưng vẫn nhanh nhẹn, cái tay lành xách vali kẹp cả cây ba-tong, áo quần giản dị, đôi giày thể thao hơi cũ, mình “kết” ngay “ông” Bọ này.


Lên xe được vài phút, biết mình là bác sĩ, ông Bọ đề cập ngay cái chuyện muôn thuở của đàn ông, hỏi có thuốc gì cho “sung” không. Mình ba hoa ba cái vụ Sidenafil, Tadalafil hay hồng sâm Hàn Quốc rồi hỏi khéo Bọ bao nhiêu lần một tuần. Thường thì đàn ông khi ngồi tếu táo với nhau, mười người thì hết chín lúc nào cũng “khuyếch trương thanh thế” , chín “nổ” thành mười, ông Bọ này thì vui vẻ “Một tuần một lần là sướng lắm rồi”. Thầm liên tưởng đến cái chuyện ông tự nhận mình là “tên lửa mặt đất” chứ không còn là “tên lửa vượt đại dương” khi re-còm cho một blogger tọc mạch, mình nghĩ bụng ông nhà văn lớn này “thiệt là...thiệt tình”.


Bữa nhậu thiệt vui. “Ngầu” trai với cái miệng cười rất duyên, Bọ đúng là có sức hút kỳ lạ bằng lối nói chuyện bỗ bã, thẳng thắn, hóm hỉnh, và rất chân tình. Giờ thì mình biết lý do vì sao chị em chết vì Bọ rồi. Chân tình mong muốn anh Thanh Vân phải có một đứa con, cười hề hề thú nhận “tại cái tính mình cả nể” khi Lê Thanh Phong chân thành đến nóng nảy “Tôi không chấp nhận cái chuyện ông ngồi một ngày 16 tiếng trước màn hình, 6 tiếng cho cái blog. Ông phải đi đây đi đó, xạc lại năng lượng , phải biết “tiêu xài” đời mình chứ”. Đó là những ấn tượng mình nhớ nhất sau bữa trưa dài gần 6 giờ đồng hồ với 1 chai Chardonney và 3 chai Chivas cùng Bọ, N.T.S, nhà báo Lê Thanh Phong và cặp vợ chồng đạo diễn Thanh Vân – Nhuệ Giang. Tiếc là không có cái ảnh nào để làm “bằng chứng” về bữa nhậu quên đường về này.


Hai hôm sau, tại một cái chòi bên hồ trong khu du lịch Văn Thánh, nhóm Fan Quê Choa Sài gòn gồm anh cả Hồng Chương, Dong, Van, Noracat, Mùa thu Hà nội và mình cùng ăn trưa với Bọ. Tất cả đều lần đầu biết mặt nhau ngoài đời thật nhưng với “hạt nhân” Bọ”, mọi người đã coi nhau như người một nhà. Mình phục nhất anh Hồng Chương, người thiết kế buổi gặp mặt, không chỉ nhớ văn Bọ, anh nhớ cả từng cái còm, từng cái nick, kể cả khi blogger dùng nhiều nickname, rồi phân tích từng fan qua lối còm của họ rất chính xác. Bác Dong, re com đã hay mà chuyện cũng rất dí dỏm, được Bọ khen là hậu vận tốt, chắc hôm đó về sướng cả ngày. Các chị em xúm xít nhờ Bọ coi tướng, không biết trúng trật thế nào, mình chỉ nhớ cô nào mà có cái cằm nhọn là khổ vì đường chồng con. Rứa thì ai cứ mặt vuông chữ điền thì thế nào sau này cũng sướng, Bọ nhỉ? Mình thấy ông Bọ hay thiệt, mới gặp lần đầu mà hình như ai cũng muốn tâm sự với Bọ hết mọi nỗi niềm.


Sài gòn đang là mùa mưa, đúng vào lúc câu chuyện đang rôm rả thì trời đổ mưa như trút nước. Cái chòi được che lại bằng màn sáo tre, vô tình càng làm cho không khí thêm ấm cúng. Bọ đúng là một kho tàng chuyện. Chuyện đời, chuyện làng văn, chuyện ma, chuyện Bọ. Anh em sướng rêm khi được nghe những câu chuyện chưa bao giờ Bọ kể trên blog và tha hồ vấn hỏi những chi tiết liên quan đến các hot entry của Bọ, hay hỏi han đời thường của Bọ. Bữa gặp mặt như một buổi hàn huyên gia đình sau bao năm xa cách.


Lúc nhậu Bọ thiệt là dễ thương, ăn uống rất dễ, không kén chọn. Mình nhớ trong một bộ phim Hàn Quốc nào đó có bà mẹ dặn cô con gái, anh nào mà dễ tính trong chuyện ăn uống, nhất định là người thương vợ thương con. Trong câu chuyện về gia đình, bọ ít khi khen vợ con nhưng trong ánh mắt lấp lánh và giọng cười hào sảng khi kể về cô con gái rượu Mayơ, hai cậu con trai nghịch ngợm Bi, Líp và vợ mình, mình biết Bọ rất yêu thương  gia đình, đặc biệt là chị Hồng – người mà bọ rất tự hào với “nội thất càng lớn tuổi càng ngon lành, không cần tu bổ”. Mình thật quý ông Bọ.


“Chồng luôn luôn đúng”. “Nhất ba mẹ, nhì bạn bè, thứ ba mới đến gia đình”. Đó là phương châm sống với vợ quá ấn tượng của ông Bọ. He he, phải chi bà xã mình cũng nghe được mấy câu này.


Sống không”bao bì” (từ của Bọ khi nói về một bạn văn nổi tiếng chỉ lo chăm sóc ánh hào quang của mình). Biên kịch là phải lém lỉnh, phải như tán gái. Viết văn thì đừng vừa viết vừa biên tập, cứ viết theo cảm xúc nhưng phải biết mình đi tới đâu, muốn nói cái gì. Đó là những “bài học” bên bàn nhậu mình lĩnh hội được từ Bọ.


Tự lý giải cho lý do thành công của blog Quê Choa, Bọ có một câu đúc kết “Cuộc đời thật bây giờ quá nhiều giả dối, người ta thích mình bởi mình rất chân thật trong blog”. Đúng quá Bọ nờ, Bọ không chỉ chân thật trong thế giới ảo, bọ quá đỗi chân tình trong đời thường.


Lu bu công việc, sáng nay nhận được tin nhắn của Bọ trên đường ra sân bay về lại Hà nội” Anh di nhe, chao em.” Sao mình thấy thân thương chi lạ.  “Việt Nam, trên đường chúng ta đi, nghe gió thổi đồng xanh quê ta đó” đó là câu mà Bọ thường thích hát khi ngà ngà say. Giờ mình chỉ muốn hát hết câu hát mà Bọ còn chưa hát “mà vui sao, ta chẳng nói nên lời” .

Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2009

Rosco Thinks Big by Thinking Small

Okay, so maybe I am predisposed to like this new gel kit, what with that catchy name and all. But this was the result of a very organic collaboration between a web community and an existing business, in which we were both the problem and the solution.

Basically, too much of a good thing almost made the good thing go away. Then we saved it by making the good thing better.

More, inside.
__________



A Little Backstory

Rosco has long had a sample program, wherein they give away packs of gels that are sized to do a serviceable job as small flash gels.

As long as you extend them a little (and don't mind the spindle hole) you can surf the whole rainbow for free if you can get your mitts on a pack or two. This program chugged along just fine, with the sample packs serving as a nice gateway drug for the full-sized, $7 20x24-inch sheets.

After all, how useful is a sample gel for a ProPhoto shooter? Not very.

But people were always quietly using the sample packs for small flashes, holes or no holes. You'd use the "good" gels and chuck the rest. A little wasteful, but what the hell -- they're free, right?

And that works fine, as long as some bonehead doesn't come along and send a gazillion people emailing in for free sample packs. Which is exactly what happened.

They went from losing an acceptable amount of money to losing way, way too much money on the free samples. Just because the gels were free to us does not mean they were free for Rosco. Ditto the multiple, full-time positions they had dedicated to cutting and assembling them. (Heck, I thought they had, like, a replicator or something ... )

So, about a year ago the sample program was put on the chopping block. Which was, of course, the worst possible outcome. So I got in touch with a man named Joel Svendsen at Rosco, and we put our heads together to come up with a solution.


The Strobist Collection



So, there it is. There are 55 gels in all -- multiple copies of the really useful ones, with no holes. (Only single copies are shown here, for illustration of color selection.) The kit is $9.95, suggested retail price. And while $9.95 is not as good as free, free was not going to keep happening.

There have been several parties -- individuals like Mason Trullinger and stores like MPEX -- buying big gels and cutting them into kits for resale. But the scale was not sufficient to offset the problem of the demand for increasingly expensive free samples.

With this kit (not free but still chump change on the photo gear scale) we go from nearly exploiting a situation to death to sustaining it. I think this is a fantastic solution by Rosco, as they were full ready to kill the sample program before we got them to think about it differently.

Because of the multiple copies of the most-used gels, one kit should last several times longer than a typical sample pack. And this is an honest transactional model which is sustainable for Rosco, for photo retailers and for small-flash photographers.

Plus, I'm gonna make an absolute killing in licensing fees.

(Kidding.)

Actually I am not getting any money from Rosco, because licensing fees paid by them at the OEM level would be roughly tripled by the time they were passed through a distributor and on to retail. Futher, Strobist has committed to advertising support for the project in the form of 3,000,000 free pageviews for a banner ad for the packs. I want to see them succeed and I hope you'll support them, too.


Which Colors, and Why

A lot of thought went into the color and frequency selection, and I think we did a good job with it.


Five each:

• Full-cut, half and quarter CTO's and CTB's. In addition to their primary use as light balancing gels, this provides a calibrated warm-up/cool-down capability. Additionally, they offset each other (in identical strengths) for cool/warm dual lighting. Where both lights hit, the light is neutral, but shadows from each light are warm or cool. (Neat building blocks for cool portraiture or conceptual product/still life. CTO's and CTB's are among the most useful gels in the Rosco library.

• Rosco 08 - The classic gel for skin on a key light. Once you shoot skin with a slight warming gel, you will never go back. I go back and forth between this and a 1/8 CTO, but I think the #08 is better. Leave your camera WB on daylight and warm the key light. Why warm the whole frame, ambient and all, by WB'ing to flash setting? Warm just the subject and leave those background skies blue.

• Tough Plusgreen - For balancing with cool fluorescents. In a pinch, this can be combined with varying degrees of CTO warming gels (see above) to balance with warmer fluorescents.

[NOTE: In this setup, your photos would be warm, overall. But the flash and FL's would be consistent, which is the important thing. You then shift it all to neutral in post. And besides, I have a an idea for an all-in solution for flash and *any* color of light source coming shortly. Stay tuned.]


Two each:

• N9, N6 and N15 neutral density (ND) filters -- These will make any manual flash more useful. In 1/2-, 2- and 3-stop strengths, you can turn a full-power-only eBay special flash into a useful unit. Also, flashes with full-stop manual setting (Vivitar 285, LumoPro LP120, etc.) get partial-stop fine tuning. Most important, you can now take any variable-manual flash way down below 1/128th power, for killing unneeded power for close-up work.


One each:

Sometimes you gotta add a little more cowbell to kick it up a notch. While I had a strong hand in choosing the above gels, the folks at Rosco took the lead on selecting nine different colors for adding strong effects when you need them. These guys know color and lighting, and I happily deferred to their expertise here.


UPDATE: Even tho the Rosco site lists them as 1"x3", they are actually 1.5"x3.25". This is straight from the horse's mouth. FWIW, Rosco mistakenly forwarded the dimensions of an old sample pack when doing the page. Please use the bigger measurement when checking to see if the gels will cover your particular model of strobe.


Available Now

Rosco already has a network of U.S. dealers stocking the gels, and you can see where to get them (and the colors they chose for the effects gels) here. In the UK/EU, The Flash Centre will be carrying them too. I'll post a link when they are up and running.

Thanks for helping to spread the word. And if your local dealer carries Rosco gels, feel free to suggest that they consider us small-flash shooters and get onboard.

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2009

Savage Review: Pneumatic Posing Table

I try not to spend much space here on product reviews. And generally when I do review something, it is because I really like it.

Usually, my logic is, "Why waste both my time and yours if I am just going to dog something?"

Usually.
__________


What a Posing Table is Supposed to Do

The idea is simple. The combination of a stool and posing table allows for a comfortable support for arms, elbows, etc., so you can have lots of flexibility with body position when shooting relatively tight portraits.

And to be fair, I will give Savage props for hitting a very attractive price point -- $120. That's not only for the table, but a stool and two fill reflectors (silver and gold) to fit the table.

That would be a killer deal. If it worked.


That Sinking Feeling

The problem is that it simply will not support even modest pressure on the table. It purports to be adjustable, but as soon as you pose on it, it slooooowly heads south.

Clearly they were cutting some corners to hit the price. But jeez, this thing is about as stable as North Korea.

I took a chance on it even though one of the two reviews on Amazon mentioned the exact same problem. I figured maybe the guy got one that was a little out of whack and I'd be luckier.

With mine doing exactly the same thing, I have to think there might be a design problem at play. Sad, as I only planned to give it light duty and thought I could get away with going the bargain route.

As a stop gap, I have taken to wrapping a collar of gaffer's tape around the center column where I want the handy quicksand action to stop. (You can better see the tape collar if you click through on the pic above.) But I really should not have to do that.

If you are in the market for a posing table, I'd recommend skipping this one. And if you have one to recommend, please hit us with a comment and link below.

Thứ Hai, 24 tháng 8, 2009

Boot Camp II, Assignment 3: Results


Greetings from The Cave, as my new (future) basement/office is known around the house. Today we are reporting back on BCII, #3, in which you were assigned to light and shoot a residential space of some kind.

Hit the jump for results, and one lucky winner . . .
__________


This Space Intentionally Left Blank

As you can tell, we're not real big on furniture yet in The Cave, but that'll change soon. I am roughing in what I want to do with it now, and will be hitting you guys up for creative ideas on how to handle the walls and other surfaces shortly.

I want to do something cool with it, and there are a lot of visual people who hang around the site. More on that in an upcoming post.

But I did want to shoot the empty end of the room (nary even a window) as an example that you can create shape and form with little more than some light and a big box. After all, this assignment was not so much about who could find the coolest room, but rather how you approached the space you chose.

Speaking of rooms, most everyone got the residential thing under control. Although some houses might have been best suited for The Addams Family. Others were damn close to a head shop feel.

Some people chose to go the detail shot route. And we even got the obligatory example of blatant pandering, natch.

Lots of kitchens were entered -- including some that were great examples of complex problem solving. But they were short on nuance, which admittedly is very difficult to pull out of a kitchen shot. But impressive balancing, nonetheless.

If the number of entries is any indicator, this third assignment in the progressively harder series kicked some of your butts. We had fewer than half the number of entries as compared to the other two assignments. (Wait'll you get to #4.)


On to the Short List

I liked the geometry of this frame, and the strobe through the door looked very much like natural light.

But I did want to crawl in there and turn the lamp on -- just burn it in with a little shutter for some glow and another layer ...


There was lots to love about this one, too: The intense color, the balanced light (ambient interior, strobe, sunset and fire) and the graphic lines in the composition.

On the downside, there was one thing I kept going back to. If you are going to go that geometrical, and have your lines that close to being straight, make an effort to square off the verticals and the horizontals. If you do not have a shift camera, you can always offset your shooting position to one side and crop to get the same effect.


Lotsa cool things going on in here, too, where Lucas uses light against a dark palette to create a moody still life out of a dim corner in a room.

Click through for setup pics, which he kindly included.

(Many thanks for that, Lucas!)


This picture was certainly harder than it looks, and was built on a bounced flash to create the floor to the exposure.

Again, if you are gonna be that close, try like heck to get those verticals vertical. Since it is built on flash, a stretch here might be to put something on the TV screen and burn it in with an ambient exposure.



This living room from Thailand also went for the graphic look, with the composition creating layers of nested squares and rectangles. They took great care to dress both the vertical and horizontal lines, which added to the impact of the design.

Also, in the less-is-more department, this room is largely an ambient light shot. The overheads were softened with tissue paper to smooth them out a little, tho.

The lone, snooted flash details the Buddha busts, which appear to be getting some top ambient, too. Food for thought: You can sometimes accomplish more by going with the ambient flow, and using your flash to tweak problem areas. This photo is a great example of that.


This photo could very well be ambient-only, as Kevin sells the balance between the fill and the defining shaft of light very well.

But in fact, it is completely lit by flash. The "ambient fill" is a second strobe bounced off of the ceiling, several stops down. (The shaft of light is courtesy a 6" DIY snoot.)


I like form revealed by the exterior flash shot through the blinds. And it is busy enough so where the keystoned vertical on the right is not very distracting, either. (You can get away with a lot when you have so many things going on in your photo.)

I also like the snooted spot, calling attention to the back of the frame, although I would have dropped it a stop or two. If that is taken down to where it is so subtle it is almost not there, it starts to look pretty slick.


Last but not least, a photo which engages in the sincerest form of flattery. What Daniel lacks in abject originality, he more than makes up for in execution -- the flowers in the monochrome setting make the photo.

Nicely done.

And much better than mine, to be honest.
__________


And the Winner Is . . .

This assignment probably surprised some of you by being deceptively difficult. It can be hard to balance windows, incandescents and flash. Let alone an CFLs thrown in there. But at least the subjects weren't moving, right? And your significant other probably got a clean room out of the deal.

Frankly, it's a pick 'em on any of these -- and several others, in the comments of which I left little notes. But who gets the multiple-flash (and boom) Strobist Kit, the lighting DVDs and the Trade Secret cards?

Click here to find out...

Please Remove Ski Mask Before Entering Bank

Q: What the best thing is about getting beaten up with a baseball bat?

A: How good it feels when it stops. And that is how I feel about the end of anonymous comments on Strobist. As of this past weekend, they are a thing of the past.


Fortunately, it is free and very easy to comment using any of a number of different kinds of accounts. Please click through to this or any other post's comment section to see how to do it.

While you're at it, please take a look at the commenting guidelines. And don't forget to grab a name tag.

-30-

Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2009

RadioPopper JrX: Questions and Answers

About a gazillion RadioPopper JrX questions came in while Ben and I were enjoying our three-day mancation. I wanted to hit as many of them as practical before getting onto Boot Camp Assignment 3, which is in the on-deck circle.

Lotsa answers -- and some test results -- after the jump.
__________


RP JrX Q&A

Before the Q&A, just a note that continued shooting with the RadioPopper remotes has only increased my confidence in the units.

Their initial reliability is holding up in multiple environments, and I would feel very comfortable taking them out on assignment.
__________



Can the JrX's fire remote cameras?

Yes. You will need to purchase an adapter cord for your particular camera, which will need to have a remote jack on the body. Connection is the same as with PocketWizard remotes, so there are several types of cords available for most popular camera brands.


Are the JrX's compatible with my Cybersyncs/PocketWizards/Cactus/whatevers?

No. You cannot mix and match them (except with other RP units) because the operate on different frequencies and/or with different digital protocols.


In the Article, you say, "Nikon switched into a new system with the '900's, so they are out." Does that means they wont work under SB-900?

They will fire an SB-900 in dumb sync mode, but will not remotely control the power level using the (upcoming) RPCube module. This is true for all flashes which are exclusively iTTL. The restriction also apparently includes some Nissin model flashes, and/or any other model which does not support analog quenching of the flash pulse.


What kind of speedlights will be compatible with the remote power level adjustment?

In addition to immediately supporting the ABs and WLs (the ones with telephone jacks in the backs, at least) Kevin at RP says that most any TTL flash designed to work with Nikon or Canon should be remotely adjustable. Except the SB-900, of course, and any other off-brand flashes which do not support analog quenching. You will need the appropriate brand-fitting RPCube, of course.

There is talk of establishing a crowd-sourced compatibility table (or wiki) on the RP site. I think this is perfect, as RP could not possibly acquire and test every legacy flash -- especially the third-party flashes. I think this is a great idea.

Advice: If you are going this route and find a cheap model of flash that works in variable mode (i.e., some Acme Nikon/Canon equiv. TTL flash) snap up a few on eBay before including that model in the wiki. Just sayin'.


What about high speed sync?

I am reluctant to even bring this up, given the variable quality of info and claims floating around, but here goes.

First, the JrXs as a standalone system are max 1/250th on SLRs. And some SLRs cut it close enough to where you may have to lose the error correction to get your top sync speed. (This is mostly a Canon thing, as they tend to cut it very close on the second curtain at max sync speed.)

As for true, HSS -- no. The RP PX's will, by bridging the signal of the standard, time-pulsed Nikon and Canon protocols, but only for HSS-enabled flashes. The RadioPopper/AlienBee high-speed sync is not true HSS. Here's what is happening:

The flash pulse in some circumstances on an AB is long enough to exist for the entire time the "slit" is traveling across the frame during a high shutter speed exposure. So, yes, while you can technically sync a frame, there are two problems.

One, a tremendous amount of light is wasted, in that it falls on the blackened-out part of the frame while that slit is traveling. That is why your high-speed synced AB looks a lot more like an SB-800 in the power output department. But that is also true with pulsed HSS.

Two, the evenness of coverage is related to the shape of the flash pulse as distributed over time. Which is to say, it is not even at all. The flash pulse ramps up very quickly, and trails off more slowly as the capacitors in the flash discharge over time. (That's why Nikon and Canon pulse the flash signal -- for evenness.)

This will manifest itself as a light variance across the frame that would be brighter at the top or bottom -- depending on the direction the shutter travels in your model of camera.


What about point and shoots?

Ahh, different story there! Point and shoot cameras are more like leaf shutters than SLR shutter. And there is no "traveling slit," which means no worries about the evenness issues. But you have a separate set of concerns.

One, the speed of the remote electronics and trigger protocol. Here, the RP wins over the PocketWizard Plus II's for manual firing of flashes via remote. With my Canon G9 and an SB-800, I max out at just about 1/500th with the PWs but can go much higher with a PC cord (or off-camera TTL cord).

The RP JrXs split the difference -- faster that the PWs, but slower than a cord. All in all, very fast for wireless and with great range.

The other factors are shutter duration and flash pulse length. No matter what, you cannot cram a full-power flash pop (which lasts about 1/1000th of a second) into a 1/2500th of a second shutter exposure.

As you go up in shutter speed, you proportionately lose power settings on the flash. I was getting solid 1/8 and (almost) solid 1/4 power pops wirelessly at 1/1250th of a sec with the Canon G9 and JrX's. That's enough to do some cool things at midday.

FWIW, both equipment shots on this post were done with a Canon G9, at 1/1250th of a sec with flashes at 1/8 and 1/4 power. They were synced with an RP JrX.


Can it remotely adjust my LP120/Vivitar 285/Pile of Magnesium Powder?

Alas, no.

The variably timed "quench pin" approach basically hijacks the TTL protocol and gives you control of when the flash pop is quenched. Which varies the power of the pop. You need that underlying TTL system in the flash for it to work.


So, can my Canon remotely control Nikon flashes?

Triple aces here -- absolutely. ("Nick Turpin, white courtesy phone, please...)

The remotes are working with the TTL (and, in AB's case, variable power circuits) in the flashes themselves. It does not matter what kind of camera the transmitter is sitting on -- so long as you are operating within normal sync speed constraints.

You could set up an SB-800 on group "A", a Canon 580 on group "B" and an AlienBee on group "C" and control the power on each all independently with a Holga if you wanted to. Which is pretty damn cool.


How do the units connect to the hotshoe of your camera? Are they the same as Skyports or do they have a locking mechanism like the PW's?

No lock, but very solid. No exposed antenna to worry about, either. I have absolutely no concerns about the mount or stability. They are very small, and the mount is robust. Still would like to see some sort of lug on the recievers, to keep the sync cords from becoming the strap ...


Just Nikon & Canon? What about us Sony shooters?

Um, you can get a D3X chip on a Sony for under $3k USD. You knew you were going to have to give up something, right?


How do these compare with the new Control TL's from PocketWizard? If money was not an issue, what would the choice be? I want to make the right decision now instead of change my mind at a later date and make an additional purchase.

Lot of variables there. If you are Nikon and you need it now, for instance, it's a no brainer.

But rather than the JrX's, I would consider the RadioPopper PX to be in direct competition with the ControlTL-enabled PWs (TT1, TT5 models). The systems operate in different ways and I would decide based on which features are more valuable to you.

RP's PX system is getting very good user feedback. PW TTL range has been affected by Canon RF interference from some models of flashes, but PW have created workarounds. Upcoming Nikon versions are said to be unaffected by any flash RF issues. (Essentially, the Canon flashes emit far more RF interference than do the Nikon flashes.)

On the other hand, the PW system also nets you about a full stop faster sync. Which is the equivalent of doubling all of your flashes' power rating. Which is nice. And there are increased efficiencies in high speed sync with PW because of the "HyperSync" protocols. In short, faster recycle times and/or more power.

The JrX's fit into another niche -- dumb sync and remote manual control. A completely new branch on the flash remote tree. In present form, I would compare them more to the upcoming Paul Buff remotes which have similar capabilities. RPCubes will greatly increase the universe of remote controllable flashes. But, like the PW Nikon models, they are not available yet.


CR123a Battery Solutions

I figured this was important enough to where it deserved it's own section. So here goes.

CR123A batteries are pretty common, but not so much so that you can expect to pick them up anywhere you need them. And if you buy them at a 7-11, it will be a painful lesson. So, you are either going to have to hoard disposable batts or go with nickel-metal hydride rechargeables (NiMH) rechargeables.

I have tried the Tenergy NiMH's and charger pictured above and they work great. Unlike AA NiMH's, which run at 1.2v (vs. alkalines' 1.5v) these put out the full 3v of the CR123A's lithium version. Additionally, RP says that the JrXs run just fine down to 1.9v, with no real loss in range.


[NOTE: Do not get all fancy and hotwire a (cheaper) 9v battery in there. You will not triple your range -- you will fry your JrX.]


Capacity in the NiMHs is 750MaH, compared to 1300MaH in the lithium CR123A disposables. As a quick test, I left them on overnight (on the receiver -- the transmitter has 1 hr. auto-off) and they worked just fine the next day. This was about a 20-hour test, and RP says the receivers run down just about as fast, whether you are shooting or not.

From what I can tell, there is no reason to believe these are anything other than garden-variety NiMHs. Which means that they will self-drain over a few weeks. Think of a nice, big cup of water -- with a small hole in it.


[UPDATE: Robert, in the comments, says, "Just for clarity, the Tenergy rechargeable cells you show are actually LiFePO4 (lithium iron phosphate) not NiMH (nickel-metal hydride) which is why they are 3.0v (actually ~3.2v) compared to the 1.2-1.5v we are use to with NiMH. The good news is that LiFePO4 tend to have less self-discharge than NiMH."]



Logical solutions:

A) One set of NiMH's, and charge before assignments. (Tenergy supplies both AC and 12v cords for the charger so you can keep them tricking in the car if you want.)

B) Buy one NiMH for each unit and keep a (~92-cent) spare lithium as a backup in case you get caught with your pants down. Lithiums hold their power on the shelf (or in your bag) for a very, very long time.

C) Buy twice the batts you need in NiMH's, and just rotate them out of the chargers before shooting. That way you always have a set charged. I chose this method, as it also gives me double capacity in case of a very heavy shooting session -- and spares in case a battery heads south.


The site I recommended in the initial JrX post was just fine -- and very fast shipping. But I have since found that Amazon sells packages very appropriate to a typical shooter's needs for significantly less.

Example: You can get 6 7NiMH CR123A batts and a dual-source, two-cell smart charger (same Tenergy brand) for $26.99. That's the equivalent of a free charger, compared to the other site.

There are lots more choices on Amazon -- just search "Tenergy" and "CR123A".


For More Information

As of today, the full RadioPopper JrX manual is here.

Thứ Năm, 20 tháng 8, 2009

Quê choa chí dị 1- kì 4

1b15f6e25cea2b3e81f6fcd55f67b7af

Đài thôn thông báo: A lô… a lô…Ngày 26 tháng 7 năm 1966 Anh Lê Văn Hân trốn trại tâm thần về làng, không may bị bom Đế quốc Mỹ, anh đã chết tại rừng trâm bầu sau làng. Cái chết thương tâm của anh cu Hân càng hun đúc thêm lòng căm thù Đế quốc sài lang. Bà con hãy biến đau thương thành hành động cách mạng, chiến đấu giỏi sản xuất giỏi, trả thù cho anh cu Hân. Tuyệt đối không nên nghe tin đồn nhảm, ảnh hưởng đến sản xuất và chiến đấu a lô a lô…


 Anh Hân chết vùi trong cát, chỉ cái mặt là nhô lên, hình như có ai đánh anh, tưởng anh đã chết, mới lấp vội vàng. Anh Hân cố nhoài ra khỏi hố cát mới chịu chết. Thằng Đán mếu máo khóc, nói răng tội ri anh Hân ơi, anh điên rồi mà, răng có người giết anh.


Chợt có tiếng roạc ở lùm cây phía trước, lại có tiếng roạc ở lùm cây phía sau, hai đứa ngó quanh ngó quất. Mình kéo tay thằng Đán, nói chạy thôi. Thằng Đán trì lại, nói không, phải ở lại, không người ta lấy xác anh Hân. Mình nói lấy xác mần chi. Thăng Đán trợn mắt lên, nói hỏi ngu lắm, rứa giết người điên mần chi.


Vừa lúc có cơn lốc cát ập đến, bốc lên dữ dội, quay tít mù. Hai đứa nằm sấp bịt tai che mặt. Cơn lốc xoáy tròn mỗi lúc mỗi gắt, tiếng gió cát rít  kinh hồn. Thoảng trong tiếng rít có ai đó lúc lúc lại hét lên ai giết ai giết, mi giết mi giết, tau giết tau giết, hăn giết hắn giết.


Tan lốc, ngẩng lên chẳng thấy ai, chỉ thấy dấu chân chạy vòng quanh xác anh Hân. Thằng Đán nói tiếng ai giống tiếng anh Hân. Mình nói anh Hân chết đây rồi, răng nói được. Thằng Đán nói ma anh Hân nói đó, mình nói cứt cứt, không phải ma, người đó. Bỗng có tiếng cười dài tiếp liền một tiếng hú dài ghê rợn, hai đứa bỏ chạy. Hình như có tiếng chân người đuổi đằng sau, tiếng chân rất gấp.


 Thằng Đán sợ quá ríu cả chân không chạy được, nó túm lấy áo mình khóc ầm ĩ, nói cứu tui cứu tui. Tấm áo mưa to đùng từ đâu bay tới trùm cả hai đứa, cả hai cuống quít rối rít trong tấm ao mưa, chui mãi không ra. Tiếng cười tiếng hú tiếng hét loạn xạ phía sau, nói ai giết ai giết, mi giết mi giết, tau giết tau giết, hắn giết hắn giết.


 Hai đứa cuống cả lên, không cách sao chui ra khỏi tấm áo mưa to đùng. Khi không còn tiếng ai nữa, lột được tấm áo mưa chẳng thấy ai, chạy về làng thì thấy người ta đem xác anh Hân về nhà kho hợp tác.


Mọi người xúm đến đông nghịch, người nói thằng Hân chết bom, thằng Đán nói không phải không phải. Người nói thằng Hân bị ma vật, em gái nó vật chết nó chứ  ai, thằng Đán nói không phải không phải. Mọi người túm lấy thằng Đán, nói rứa thì răng, thằng Đán nói có người giết anh Hân. Mọi người cười ồ, nói tào lao, ai đi giết thằng điên. Thằng Đán nói thiệt đo, không tin thì thôi.


 Chủ nhiệm chạy tới, ôm lấy xác anh Hân khóc nấc lên, nói ôi đồng chí cu Hân ơi, tại làm răng lại ra cơ sự như ri. Mọi người nói ua chầu chầu, chủ nhiệm thương người mô chết người đó.


Thằng Đán chạy đến trước mặt Chủ nhiệm, nói anh Hân không phải chết bom, thiệt đo. Chủ nhiệm khạc mấy cái cười hề hề, tay vỗ tay xoa vô cùng ấm áp, nói tại sao không chết bom, rứa bom chừa cu Hân ra à. Mọi người ùa đến, nói bom thả vô làng mình khi mô, răng bầy tui không biết hè. Chủ nhiệm khạc mấy cái cười hề hề, tay vỗ tay xoa vô cùng giản dị, nói bà con ai thắc mắc thì về nhà tui nghe, không được thắc mắc lung tung.


Có người hớt hơ hớt hãi chạy ra, nói cu Thái cũng chết rồi. Mọi người hớt hãi chạy về nhà cu Thái, không thấy cu Thái đâu, bàn tán loạn cả lên. Người nói cu Thái lên huyện họp, người nói cu Thái bị thủ tiêu rồi, họp mô mà họp.


Bây giờ người ta mới nhớ chuyện cách đây một năm, ngày chị Lý tự vẫn. Người nói cu Hân không điên, cu Thái với Chủ nhiệm vu cho cu Hân điên thôi. Người nói đúng rồi, vì cu Hân biết chuyện cu Thái đem em gái bán cho Chủ nhiệm để được làm đội trưởng. Người nói rứa đo, cu Hân trốn trại về làng để tố cáo thì Chủ nhiệm xui cu Thái giết cu Hân. Người nói óa chà đúng hè, cu Thái giết xong cu Hân thì Chủ nhiệm giết luôn cu Thái để diệt khẩu. Mọi người ồ lên, nói ui chao ôi, răng mà dễ sợ rứa hè.


Ba bốn người chạy rật rật đến, nói Chủ nhiệm cho người chôn cu Hân rồi. Mọi người đổ xô đến kho hợp tác, nói không được chôn, chờ công an đến điều tra. Chủ nhiệm khạc mấy cái cười hề hề, tay vỗ tay xoa vô cùng thân thiết, nói rứa là đồng thuận cả rồi hè, bà con ta đưa đồng chí cu Hân về nơi an nghỉ cuối cùng. Mọi người ồ lên, nói không được không được, phải chờ công an đến điều tra.


Chủ nhiệm tức lên, nhổ nước bọt cái toẹt, nói á a bà con thắc mắc hay chống đối đây, thắc mắc thì tối nghe đài thôn giải thích, chống đối thì chìa tay vô cùm, rứa thôi. Một tiếng nổ đoàng đầu thôn, khói lửa bốc lên ngùn ngụt, mọi người đạp nhau chạy về đầu thôn. Chẳng thấy gì, chỉ thấy đụn rơm đang bốc cháy. Một tiếng nổ  đoành cuối thôn, mọi người lại đạp nhau chạy về cuối thôn. Cũng chẳng thấy gì, chỉ có đụn rơm đang bốc cháy.


Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nói răng rứa hè răng rứa hè. Bỗng phía rừng trâm bầu chỗ này nổ đoàng, lửa phụt sáng, chỗ kia nổ đoành, lửa phụt sáng. Ba con táo tác chạy rật rật túa ra rừng trâm bầu.  Trời tối mịt vẫn chẳng thấy gì, vẫn chỗ này nổ đoàng, chỗ kia đoành, lửa phụt tùm lum khắp rừng trâm bầu.


Thằng Đán kéo tay mình trì lại, nói không chạy nữa, khéo không mắc lừa Chủ nhiệm. Mình nói mắc lừa răng, nó nói Chủ nhiệm mần rứa để đưa anh cu Hân đi chôn. Hai đứa chạy rật rật về nhà kho hợp tác thì thấy một nhóm người đang xông đến nhà kho.


Hai đứa lén dò theo. Nhóm người mở cửa nhà kho, xác anh Hân còn nằm đó. Bỗng anh Hân cười ha ha ha,  ngồi bật dậy cười ha ha ha. Nhóm người sợ té đái, rụt cả lại. Anh Hân vụt đứng dậy, nhảy nhảy múa múa, cười ha ha ha, nói ai giết ai giết, tau giết tau giết, mi giết mi giết, hắn giết hắn giết.


Nhóm người quì sụp xuống, vái như tế sao, nói Hân ơi Hân ơi, em sống khôn thác thiên thì để cho các anh đem em đi, không Chủ nhiệm chôn sống các anh. Anh Hân rú lên mấy tiếng, nói cứt cứt láo láo, đ. mạ Chủ nhiệm. Và cười ha ha ha khóc hu hu hu, cứ nhảy nhảy múa múa, khóc khóc cười cười, sợ quá.


Chủ nhiệm đem mấy dân quân chạy đến, nói bắn chết ma thằng Hân, đừng để nó dọa xóm làng. Dân quân bắn chỉ thiên mấy phát. Anh Hân đứng sững lại, đổ xuống cái rầm. Một bóng đen từ nhà kho vụt ra. Dân quân đuổi theo bóng đen, chụp được, hóa ra anh cu Thái. Dựng xác anh Hân dậy, nhảy nhảy múa là anh cu Thái.


Anh cu Thái không còn là anh cu Thái nữa, mặt mày đen đúa, áo quần rách rưới. Anh nghiến răng ken két, mặt trợn ngược, sùi cả bọt mép. Dân quân  túm lấy anh, anh giãy dụa, cười ha ha ha, lại khóc hu hu hu, nói ai giết ai giết, tau giết tau giết, mi giết mi giết, hắn giết. Anh chỉ vào mặt Chủ nhiệm, nói hắn đó tề, hắn đó tề.


Chủ nhiệm trợn mắt chỉ tay, nói cu Thái điên rồi, đem ngay đi nhà thương điên. Dân quân lôi cổ anh cu Thái đi,  nhóm người kia đem anh cu Hân chôn ngay trong đêm. Mọi người nghe tin đổ xô đến, Chủ nhiệm khạc mấy cái cười hề hề, tay vỗ tay xoa vô cùng âu yếm, nói làng xóm mình ổn định rồi, giải tán nghe bà con.


Đài thôn thông báo: A lô a lô… phát hiện cái chết đồng chí cu Hân có nhiều dấu hiệu khả nghi, trung đội dân quân thôn ta đã dũng cảm mưu trí, không quản hy sinh gian khổ truy tìm bắt được thủ phạm, đó là Ngô Văn Thái. Cu Thái bị cảm hàn hóa điên, đã cầm dao giết chết đồng chí Lê Văn Hân kính mến của chúng ta. Đồng chí Hân mất đi, gia đình mất một người con, thôn xóm mất một người đồng chí a lô a lô…


Thằng Đán ngửa mắt lên cái loa treo trên chạc ba cây xoan đầu ngõ, nói` cứt cứt sai sai. Mình nói răng sai, nó nói ngu lắm, Chủ nhiệm giết người diệt khẩu cả thôn ai cũng biết, chỉ mình anh ngu thôi. Mình nói cả  anh Hân, anh cu Thái đều điên cả là răng. Thằng Đán nói Chủ nhiệm có thuốc điên, mình nói thiệt không, nó nói thiệt đo, anh không tin thì thôi.


Đài thôn thông báo: A lô a lô… phát hiện cái chết đồng chí cu Hân có nhiều dấu hiệu khả nghi, trung đội dân quân thôn ta đã dũng cảm mưu trí, không quản hy sinh gian khổ truy tìm bắt được thủ phạm, đó là Ngô Văn Thái. Cu Thái bị cảm hàn hóa điên,  cầm dao giết chết đồng chí Lê Văn Hân kính mến của chúng ta. Đồng chí Hân mất đi, gia đình mất một người con, thôn xóm mất một người đồng chí a lô a lô…


Thằng Đán lại ngửa cô lên cái loa, nói cứt cứt sai sai. Mình nói răng  Chủ nhiệm giết người diệt khẩu. Thằng Đán nói Chủ nhiệm sợ anh Hân nói ra lộ chuyện Chủ nhiệm hiếp chị Lý, cho anh Hân uống thuốc điên, nhưng anh Hân nửa điên nửa tỉnh, bò về làng tính làm ồn chuyện nớ ra. Chủ nhiệm sai cu Thái giết anh Hân, rồi cho cu Thái uống thuốc điên luôn, nếu có ai bắt thì anh cu Thái không nhớ để mà khai. Mình nói láo láo, răng mi biết tài rứa. Thằng Đán nói thiệt đo, anh không tin thì thôi.


Đài thôn thông báo: A lô a lô… phát hiện cái chết đồng chí cu Hân có nhiều dấu hiệu khả nghi, trung đội dân quân thôn ta đã dũng cảm mưu trí, không quản hy sinh gian khổ truy tìm bắt được thủ phạm, đó là Ngô Văn Thái. Cu Thái bị cảm hàn hóa điên, đã cầm dao giết chết đồng chí Lê Văn Hân kính mến của chúng ta. Đồng chí Hân mất đi, gia đình mất một người con, thôn xóm mất một người đồng chí a lô a lô…


Đài thôn cứ loa đi loa lại suốt đêm, mạ mình với mấy bà trong xóm chạy ra cây xoan đầu ngõ, ngửa cổ nhảy chồm chồm, nói vơ đài nời, ngấp mồm đi cho làng xóm người ta ngủ ngáy với, biết rồi đo, nói chi nói lắm.


 The end he he