Bây giờ chẳng ai lạ gì những lời hứa suông vẫn được các vị quan chức đầu ngành, những người có trách nhiệm cao nhất trong các lĩnh vực văn hoá kinh tế xã hội nước nhà vẫn dùng như một thứ võ để xoa dịu dư luận. Năm 2010 đã được quá nửa, nếu có một thống kê mà các vị quan đầu ngành đã hứa đến năm 2010 họ sẽ làm được những gì, người ta sẽ giật mình thấy hầu hết là những lời hứa suông.
Năm 2007 Bộ trưởng Bộ y tế đưa ra lời hứa hẹn là trong vòng ba năm ông sẽ chấm dứt tình trạng hai, ba bệnh nhân phải nằm chung một giường, cũng là chấm dứt tình trạng bệnh viện quá tải. Đến nay đã gấp đôi thời hạn 2, 3 năm tình trạng quá tải các bệnh viện vẫn y nguyên, thậm chí còn trầm trọng hơn.
Cách đây bốn năm, vào ngày 17-11-2006, Bộ trưởng Bộ GD-ĐT đã nói “Bộ sẽ trình Chính phủ đề án cải cách tiền lương nhà giáo để đến năm 2010, nhà giáo có thể sống được bằng đồng lương của mình.” Bây giờ thử hỏi các giáo viên ai sống được bằng băng lương của mình dơ tay lên, chắc chắn Bộ trưởng sẽ không thấy một cánh tay nào.
Đừng nói đâu xa, cuối tháng 5 vừa rồi Bộ trưởng Bộ Công thương nói với báo chí “từ ngày 20-6 tình hình điện sẽ được cải thiện”.Kế đến phó tổng giám đốc EVN cũng cam kết từ ngày 15 đến 20-6 điện sẽ bớt căng thẳng. Kết quả tháng 6 vừa rồi tình trạng điện trong cả nước xảy ra căng thẳng nhất trong vòng 10 năm qua .
Tất nhiên không dễ gì thực hiện được lời hứa. Nói như một bộ trưởng: “ Ai cũng muốn làm được việc mình đã nói, chứ không phải thích gì nói nấy, nói rồi cứ để đó. Nếu được toàn quyền, Bộ trưởng không tiếc... hứa. Nhưng công việc còn bị chi phối bởi các yếu tố khác.” Dân chúng hiểu rất rõ điều đó, rất thông cảm điều đó nhưng câu hỏi đặt ra là đã biết không làm được tại sao hứa, lại còn hứa chắc như đinh đóng cột?
Thực ra những chuyện quốc gia đại sự ít ai dám nói phét, chẳng qua lối tư duy áng chừng, qua loa đại khái đã biến những lời hứa thật lòng thành những lời hứa suông. Khi nghe Bộ trưởng Bộ công thương hứa đến 20/6 tình hình điện sẽ được cải thiện, cứ tưởng ông đã có kế hoạch hành động gì thật hay, té ra ông đoán chừng đến tháng 6 sẽ có lũ sớm cấp nước cho các hồ thủy điện Hòa Bình, Tuyên Quang, Thác Bà. Nhưng trời đã không chiều ông, hạn hán kéo dài làm cho sự tính nhẩm của ông trật lấc.
Khi Bộ trưởng Bộ y tế hứa 2,3 năm nữa tình trạng bệnh nhân năm chung giường sẽ chấm dứt, cứ tưởng ông đã có đường đi nước bước thế nào, té ra ông chỉ thị mua thêm giường và xây thêm bệnh viện. Mua thêm giường không có chỗ đặt giường thì giường cũng chỉ để xếp kho. Nói xây thêm bệnh viện nhưng xây bao nhiêu cái, xây ở đâu, xây cho bệnh gì rõ ràng ông đã không tính đến. Xây bệnh viện để chữa bệnh này thì phát sinh bệnh khác. Nghe nói bệnh viện ung thư quá tải thì ông xây bệnh viện ung thư. Một trận viêm phổi cấp trẻ em vừa rồi khiến các bệnh viện nhi quá tải nặng nề, ông không biết ăn nói làm sao với dân chúng. Đấy là không nói 2, 3 năm sau số bệnh nhân đã tăng lên bội phần, điều này đã không có trong phép tính nhẩm của ông.
Khi hứa các giáo viên sẽ sống được bằng lương của mình, Bộ trưởng Bộ GD- ĐT cũng tính nhẩm nếu tăng gấp đôi lương giáo viên là xong. Chăng ngờ lương tăng 2, 1 lần thì giá cả tăng 5, 6 lần, thậm chí đến 9, 10 lần. Giá vàng năm ông hứa ( 2006) là 1, 1 triệu/ chỉ, bây giờ đã gần 2,9 triệu/ chỉ rồi. Lời hứa của ông thành lời nói suông cũng vì thế. Không chỉ có suông mà âm suông, nhìn giá cả trên thị trường thì biết đời sống giáo viên hiện nay cam go như thế nào.
Trong khi các vị quan chức đầu ngành khác lẩn tránh lời hứa bằng cách chỉ nói chung chung, đại loại qua chất vấn của đại biểu QH, qua ý kiến của cử tri, chúng tôi xin tiếp thu và tới đây sẽ phối hợp với bộ A, bộ B… để tìm cách khắc phục… thì các vị đã dám hứa mạnh mẽ rõ ràng cụ thể, thật đáng khen. Nhưng nếu dựa trên sự tính nhẩm với lối tư duy qua loa đại khái thì trước sau lời hứa của quí vị cũng chỉ là những lời hứa suông.
Tham nhũng làm mục ruỗng đất nước còn bệnh qua loa đại kháí, tính nhẩm đoán mò sẽ làm cho đất nước không ngóc đầu lên được, đừng nói là hoá rồng, buồn thay.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét